Get notified when biệt thự mê tình is updated. Sign up with Facebook Sign up with Google Sign up with Google
Đọc truyện Biệt Thự Mê Tình full: Truyện Biệt Thự Mê Tình xoay quanh một tác gia vì muốn xuất bản cuốn tiểu thuyết ngôn tình full của mình mà từ bỏ công việc tốt, bạn gái cũng vì thế mà ly khai vì không muốn sống chung cả đời với một..
Biệt Thự Mê Tình - (Chương 1) - Tác giả Mạn Quang Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Kim Lý, Đàm Vĩnh Hưng hé lộ tình trạng của Hồ Ngọc Hà sau khi biệt thự 30 tỷ bị trộm đột nhập Hiện tại, Hà Hồ đã lấy lại tinh thần để quay trở lại với công việc và phối hợp điều tra với cơ quan chức năng.
19.7 tỷ · 112 m² · 5 · 4. Tây Hồ, Hà Nội. Bán nhà vườn biệt thự - liền kề khu đô thị mới Packexim 2 Phú Thượng, Tây Hồ, Hà Nội.-. Diện tích 112m2 x 4 tầng, nhà căn góc 2 mặt đường.-. Vị trí đẹp đường + vỉa hè rộng 2 ô tô tránh nhau thoải mái, đối diện chung cư
2ujHVGR. Reads 1,056Votes 2Parts 1moon_38Ongoing, First published Nov 08, 2012MatureAll Rights ReservedTable of contentsbiệt thự mê tìnhThu, Aug 5, 2010Get notified when biệt thự mê tình is updated OR If you already have an account, By continuing, you agree to Wattpad's Terms of Service and Privacy partbiệt thự mê tìnhThu, Aug 5, 2010Content GuidelinesYou may also like 42 parts Ongoing Betrayed by the humans she once cared and protected, Gatria's hatred knows no bounds. With the addi... 73 parts Ongoing MatureRebel Simmons was just a girl who was dealt a shitty hand in the game of life. Despite her harsh an... 7 parts Complete Mature1 Southeastern University Series Natosha Jackson is from the south-side slums of Ridgeport. She's... 38 parts Complete *COMPLETED* stands for YOU ONLY LIVE ONCE *** Carter Jones, the school nerd, and Killian... 81 parts Ongoing MatureOn Hiatus as working on other projects that better represent me as a writer, this book is honestly...You may also likebetrayalbadassafricanamericanbadboybdsmMISTRESS OF NATURE 42 parts Ongoing
Biệt thự mê tình – Mạn Quang Đệ bát chương Hạ *** Lát sau, vì Đồ Tư Thản Đặc một mình trốn khỏi trại giam nên bị khởi tố, có điều Lan Đế nói hắn đã giao ra một số tiền kếch sù để bảo lãnh, hơn nữa vụ khởi tố mưu sát trước kia cũng đang dần thất bại. Đồ Tư Thản Đặc còn bị tạm giam một thời gian, mà ta cũng bắt nguồn từ một nguyên nhân ích kỷ nào đó đã đáp ứng lời mời của Lan Đế, đến sống nhờ nhà hắn. Lan Đế sống ở một nhà trọ cũng không lớn lắm. Do ta vào ở nên thư phòng của Lan Đế được cải tạo thành phòng ngủ của ta. Ban ngày Lan Đế đi làm ở cục cảnh sát, còn ta ở nhà trông cửa. Tình hình hiện tại của ta căn bản không có khả năng ra ngoài kiếm việc làm, nên việc duy nhất ta có thể làm là lấy bút danh sáng tác vài bản thảo cho một tạp chí vô danh, kiếm chút tiền nhuận bút, giảm ít chi tiêu cho những ngày ta ở nhà Lan Đế. Về phần Đồ Tư Thản Đặc thay ta hoàn thành tiểu thuyết, nhờ vụ kiện lần này giúp cho tiểu thuyết được tái bản, phi thường dễ bán, nhưng ta căn bản sẽ không dùng tới số tiền nhuận bút kếch sù này. Tuy lúc đầu Lan Đế kiên quyết không nhận tiền của ta, nhưng vì ta nhiều lần khẩn cầu nên hắn đành bất đắc dĩ phải nhận. Vô luận tính tình ta ngày trước như thế nào thì giờ cũng đã xảy ra những thay đổi rất lớn. Ta bắt đầu học được cách dễ dàng tha thứ, bình tĩnh mà cư xử với mọi người. Cái tính hơi chút là phát hỏa trước kia giờ đã một đi không trở lại. Đổi lại ta thường dành thời gian trầm tư bên cửa sổ. Có khi chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn xuống cũng qua hẳn một buổi sáng. Ta thường nhớ tới chuyện xảy ra ở bệnh viện ngày hôm đó, nhớ tới lúc ấy trong lòng có chút rung động, cùng chân tình dịu dàng kia. Thậm chí có lúc còn nhớ tới Đồ Tư Thản Đặc ở bên tai ta thì thầm, còn có sự âu yếm khiến người khác phải run rẩy, điên cuồng mà lại mê đắm………Nhưng trong lúc vô ý lại nhớ tới cái chết thê thảm của Địch Địch An cùng vị cảnh sát kia, tức thời như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ta. Ta hoàn toàn không thể khống chế bản thân không nhớ lại. Ta từng thử để bản thân không ngừng làm việc, nhưng chỉ vừa dừng tay là lại nhớ tới, thứ tình cảm phức tạp khiến ta sợ hãi lại tiếp tục nổi lên trong lòng. Ta hận bản thân như vậy, vò rối mái tóc của chính mình, ta đập đầu liều mạng muốn đem hình ảnh Đồ Tư Thản Đặc trong đầu lẫn trong lòng tất cả vứt đi. Nhưng ta hoàn toàn không làm được, tâm đã phản bội bản thân ta. Giờ ta không còn biết mình nên làm cái gì! Khi ý thức quay về ta liền sợ, sợ đến cực độ, thân thể đã sớm phản bội ta, chẳng lẽ đến tâm cũng như thế sao? Điểm duy nhất đáng để ăn mừng chính là Đồ Tư Thản Đặc không có ở đây, hắn đã không còn có thể đối xử với ta như thế nữa. Nhưng trong lòng lại chịu đủ đau đớn, thống khổ cùng bất đắc dĩ muốn yêu nhưng không cách nào để yêu. Lan Đế rất chu đáo với ta. Công việc của hắn thực sự rất nhiều, cơ hồ mỗi lần trở về đều đã là nửa đêm, ta cũng chưa bao giờ hỏi đến việc công tác của hắn. Lan Đế đối ta rất ôn nhu, bọn ta luôn cùng ngồi tán chuyện phiếm rất hòa thuận, nhưng bọn ta cũng không bao giờ nhắc tới cái tên “Đồ Tư Thản Đặc * Bố Lai Nhĩ”, ai cũng đều kiêng kị cái tên này. “Dương, ngươi lại ngẩn người!” Lan Đế ngẩng đầu khỏi cuốn sách, ánh mắt dừng ở ta đang ngồi ngẩn ra bên lò sưởi. Ta xấu hổ cười cười với hắn. “Dương, ngươi thay đổi rất nhiều, so với trước kia càng ít nói hơn.” Hắn buông sách trên tay, đến ngồi bên ta, bàn tay to thô ráp vuốt ve hai tay ta. Vì đã quá nửa đêm, bốn phía đều im lặng, chỉ còn tiếng thở của bọn ta cùng tiếng lửa cháy lách tách. Một tay Lan Đế phủ lên vai ta, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy cằm. Ánh lửa nhu hòa chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Lan Đế, đôi mắt đen láy lóe ra quang mang khác thường. Bầu không khí lãng mạn khiến ta dần dần mất đi phương hướng. Mê hoặc nhìn gương mặt Lan Đế đang tới gần, nhận thấy hắn hôn lấy môi ta. Ta không có phản kháng, bởi ta có chút hoang mang, không biết cảm giác chính mình là gì, mà trong mắt Lan Đế, hành động của ta không khác nào là ngầm đồng ý. Hắn từ hôn môi dần trở thành hôn nồng nhiệt tràn ngập mùi vị tình dục, nụ hôn như muốn thiêu đốt tất cả này khiến ta cảm thấy quen thuộc, dần dần bị hút vào. Hô hấp bọn ta bắt đầu trở nên gấp gáp, trong không khí lờ mờ xuất hiện tư vị tình dục. Đôi tay nóng rực của Lan Đế vuốt ve bờ lưng đã sớm trần trụi của ta, vì thường phải dùng súng, trên tay Lan Đế có một vết chai cứng cứng, bàn tay thôi ráp chậm rãi từ sau lưng di chuyển về phía trước. “Dương!” Lan Đế không kìm được gọi tên ta, chính lúc này hắn cũng gọi cả thần trí đã lạc bước nơi nào của ta trở về. “Lan Đế, thực xin lỗi. Chúng ta không nên như vậy!” Ta tránh né khỏi sự vuốt ve cùng ôm ấp của hắn. “Sao vậy, Dương?” Lan Đế bị ta đột ngột cự tuyệt mà lâm vào tình cảnh xấu hổ. “Ta…….Ta chưa có chuẩn bị gì cả! Ta cần thêm thời gian!” Ta phát hiện cơ thể mình bài xích thân mật với Lan Đế. “Ta hiểu. Nhưng ta không muốn tiếp tục lừa gạt chính mình nữa. Ta thích ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể quên hắn, hoàn toàn quên hắn, cho bản thân có thêm một cơ hội đồng thời cũng để ta có một cơ hội. Dương, được chứ?” Hắn buồn bã cúi đầu, thanh âm có chút trầm xuống. Ta hiểu hành vi của ta đã gián tiếp làm tổn thương hắn. Yên lặng không nói gì, ta chỉnh lại quần áo rồi kích động trốn vào phòng, trống ngực đập thình thịch báo hiệu nỗi bất an nổi lên trong lòng.
Biệt thự mê tình – Mạn Quang Tác giả Mạn Quang Thể loại Nhất thự nhất công, hiện đại, ngược thân ngược tâm, HE Editor Phong Nguyệt Beta Dưa_chan Con mẹ nó!” Ta hung hăng chửi mắng lão thiên gia. Đây đã là lần thứ N ta bị trả lại bản thảo. Không có nhà xuất bản nào nguyện ý xuất bản tiểu thuyết của ta, mà giờ ta sắp táng gia bại sản đến nơi. Ta vì viết tiểu thuyết đã từ bỏ một công việc cực tốt, bạn gái cũng bởi vậy mà ly khai ta. Nguyên do là nàng không muốn cùng tên “Ảo tưởng gia” ta chung sống cả đời. Dù thế ta vẫn không từ bỏ giấc mộng mình đang theo đuổi, ta tin tưởng một ngày nào đó ta sẽ trở thành tiểu thuyết gia xuất sắc. Nhưng hiện tại sinh hoạt của ta duy trì bằng “kết hôn phí” lúc trước ta tiết kiệm còn có bảo hiểm nhân thọ do cha mẹ chết vì tai nạn để lại. Cái đáng nói chính là, hiện tại số tiền đó đã bị ta hao phí không ít, giờ ta đã sắp không còn nhìn thấy ánh sáng hi vọng vào ngày mai. Một con người có triển vọng trở thành tiểu thuyết gia vang danh thiên hạ giờ đây sắp thành một tên thanh niên chết đói đầu đường. Túi tiền chỉ còn hơn trăm đồng, đến kỳ đóng tiền thuê nhà hẳn là giao không nổi. Tiền ăn còn không biết có thể chống đỡ được đến lúc nhà xuất bản nào đó chấm trúng bản thảo không nữa. Thật sự đau thấu tâm can! Ta suy sụp quay về nhà trọ. Đêm nay có thể là đêm cuối cùng ta ở lại nơi này, ngày mai chủ nhà sẽ bởi vì ta không đưa tiền thuê mà đuổi ta ra khỏi cửa. “Cừu Đức * Dương tiên sinh, có người tìm ngươi!” Ta vừa mới tiến đến cửa, bà chủ nhà đã kêu ta lại. “A?” Làm ta giật cả mình, ta tưởng nàng định hướng ta đòi tiền nhà chứ! “Ta biết rồi. Cám ơn ngươi, Tư Thông thái thái.” Năm 80 cha mẹ ta đến nước Mĩ, trở thành dân di cư từ Trung Quốc. Ta tuy sinh ra ở Trung Quốc nhưng lại ở nước Mĩ, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nơi này. Có thể nói, ta bây giờ trừ bỏ diện mạo như người Trung Quốc ra, tiếng Trung có thể nghe hiểu nhưng nói thì không thạo. Cho nên, ta ở đây hẳn là không có thân nhân, về phần bằng hữu cũng bởi vì sự nghiệp mà bị ta làm bất hòa. “Ngài khỏe chứ!” Một nam nhân cao lớn đang đứng trong phòng ta. “Ta là luật sư Tát Đắc Lạp”. Hắn hữu nghị bắt tay ta. “Hân hạnh!” Ta không thích luật sư, cũng không hay giao tiếp với họ. “Ước Hàn * Dương tiên sinh vừa chết, ông ấy là chú ruột của ngài.” Luật sư Tát Đắc Lạp hảo tâm giải thích cho ta hiểu. Kỳ thật người tên Ước Hàn ta thật sự một chút cũng không biết. “Vậy có chuyện gì?” Không phải vì ta vô cảm mà bởi vì người kia đối ta không quen. “Hắn có để lại cho ngươi một phần di sản!” Trong lúc luật sư Tát Đắc Lạp nói đến di sản, ta đột nhiên nhận ra này luật sư là con lai, làm ta nhất thời đối hắn sinh hảo cảm. “Hi vọng ngày mai ngài đi viếng lễ tang, ta sẽ ở đó tuyên đọc di chúc.” Tự nhiên ta thấy thượng đế tuy đóng cửa trước mặt ta nhưng lại để ta dang rộng đôi cánh bay lên. Đến khi luật sư Tát Đắc Lạp đi rồi ta vẫn còn chìm đắm trong sung sướng. Nguyên một buổi tối ta chỉ nghĩ đến ông chú chưa từng gặp mặt cũng chưa từng nghe nói qua, để lại cho ta cái gì. Mà chủ nhà thái thái tựa hồ cũng biết ta được thừa kế di sản nên cũng không có vội đuổi ta đi. *** Ta dựa theo địa chỉ của luật sư Tát Đắc Lạp cho, đúng giờ đến khu mộ. Những người đến dự tang lễ không có ai là ta quen biết, trừ bỏ luật sư Tát Đắc Lạp là người duy nhất còn đâu đều là những gương mặt xa lạ. Nghe mục sư đọc diễn cảm thánh kinh, đến khúc “A-men” thì mọi người đã muốn mau mau đem hoa trắng ném xuống quan tài đã hạ thổ. Tiếp theo, mọi người kích động ngồi chờ thời khắc tuyên đọc di chúc. “Ta đem tất cả tài sản lưu lại cho con cháu của ta.” Luật sư Tát Đắc Lạp bắt đầu đọc đến phần cốt yếu của di chúc”Đứa con cả Thomas * Dương được…” Đây là cái dài dòng di chúc hoặc nói là danh sách cũng không sai, ta dựng cái lỗ tai nghe luật sư đọc đến tên của ta. “Cháu họ của ta Cừu Đức * Dương, ta để biệt thự ở thị trấn xxx ngoại thành cho hắn. Nếu cháu họ đã chết thì con cháu của hắn sẽ kế thừa.” Rốt cục của ta ngàn hô vạn gọi cũng đã nhắc tới phần di sản kia. “Vạn tuế!” Lòng ta vui mừng như điên, là một tòa biệt thự a! Thẳng đến lúc ta tiếp nhận chìa khóa cùng giấy tờ quyền sở hữu từ tay luật sư Tát Đắc Lạp ta mới hiểu được mình không phải đang nằm mơ, nữ thần may mắn đã hướng ta vẫy vẫy tay a. Ta cưỡi trên cái “Lão xe tăng” của ta vội vội vàng vàng chạy về nhà, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị suốt đêm lái xe đến biệt thư của ta. “Dương tiên sinh, ngươi đi à?” Chủ nhà Tư Thông thái thái thấy ta đang lên xe thì đến chào ta. “Đúng vậy, Tư Thông thái thái. ta phải rời khỏi nơi này!” Nói xong ta leo lên xe, đầu cũng không quay lại mau chóng ly khai nhà trọ nhỏ hẹp. Kỳ thật Tư Thông thái thái cũng không phải người xấu, nhưng có lẽ làm chủ cho thuê nhà quá lâu liền bị nhiễm hơi tiền, lâu dần biến thành bà chủ hung ác thấy tiền sáng mắt. Nên khi ta biết ta có được một tòa biệt thự đã không chút do dự lập tức rời khỏi đây. Đi xe chừng ba giờ thì đến xxx trấn mà mất hai giờ mới tìm được biệt thự của ta. Khi ta tìm được thì trời cũng sắp tối tới nơi. “Oa~” Biệt thự đứng vững ở một bên sườn núi, tòa biệt thự theo phong cách cổ điển, lại có một hoa viên cực lớn. Đáng tiếc đã lâu không có ai chiếu cố, toàn hoa viên nơi nơi đều là cỏ dại, cả phòng ở cũng bị phủ đầy cây thân leo. Nhưng về tổng thể mà nói thì nó cũng đủ tráng lệ để khiến ta phải giật mình. Ta dùng chìa khóa mở ra cửa phòng đã rỉ sét. Một mùi nấm mốc xộc thẳng vào mặt, sàn nhà bám bụi dày đặc. Bên phải cửa ra vào là phòng bếp, đối diện cửa là một cầu thang kiểu xoắn ốc, ta theo cầu thang đi lên lầu. Phòng ở tuy chỗ nào cũng toàn bụi cùng mạng nhện nhưng tất thảy đều bảo tồn không tồi. Biệt thự có hai tầng, trên lầu có một phòng khách rộng rãi sáng sủa. Phía bên là một loạt cửa sổ cao lớn, hơn nữa phòng khách còn có lò sưởi trong tường mà ta hồi bé mơ ước. Ta mở đèn lên mới biết nơi này có điện, ngay cả bóng đèn cũng là loại tốt, dọn dẹp sơ qua một chút rồi hướng ba lô lấy ra miếng bánh mỳ. Tùy tiện ra hoa viên kiếm vài nhánh cây khô về đốt lò sưởi, ta cuộn mình trong chăn bông chìm vào giấc ngủ. Cảm giác này từ khi ta bắt đầu sáng tác tới nay là lần ngủ ngon nhất. Khi tỉnh dậy, ta cảm nhận được một luồng thần thanh khí sảng. Chờ ta dọn dẹp tốt tất cả mới phát hiện từ sáng sớm mình đã không ăn chút gì, mà lương thực mang theo cũng không nhiều lắm, vì thế ta lái xe ra quán cà phê gần đấy ăn một chút, thuận tiện ghé vào siêu thị mua ít đồ. Đến lúc quay lại biệt thự thì đã hai giờ chiều. Ta lười biếng nằm phơi nắng trên sàn phòng khách trống rỗng, trong lòng suy nghĩ về tiểu thuyết mới của mình. Nhưng kia không phải là vấn đề cấp bách hiện giờ mà là vấn đề sinh hoạt phí. Ta rất thích tòa biệt thự này nên không nghĩ sẽ bán nó. Nhưng ta không thể ở mãi thế được, đột nhiên trong đầu lóe ra ý tưởng chi bằng ta cho thuê gian phòng ở lầu dưới có riêng cả một phòng vệ sinh kia! Như vậy có thể giải quyết được vấn đề sinh hoạt phí, hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều tới ta đang ở lầu hai. Lát sau, tạm thời để chuyện tiểu thuyết của mình sang một bên, bắt tay vào tìm kiếm người nguyện ý muốn thuê nhà. Trước tiên ta treo ở trước cửa biệt thự một cái bảng, tiếp theo ta đi tìm công ty môi giới nhà ở cách biệt thự một dặm. Khi làm xong việc thì trời đã tối. Ban đêm biệt thự đặc biệt yên tĩnh, cho dù là ban ngày thì nơi này vẫn tốt đẹp như vậy, rời xa khu phố trung tâm ồn ào náo nhiệt. Đối với một tác gia như ta mà nói nơi này chính là nơi làm việc lý tưởng nhất. Quay lại với tiểu thuyết luôn bị trả lại của ta, hy vọng từ những lần đó có thể rút được kinh nghiệm, giúp chính mình viết ra kiệt tác nổi danh đỉnh đỉnh. Nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy sao như suy nghĩ của ta giờ khắc này vô phương rõ ràng. Nhà xuất bản nói tác phẩm của ta không có sức hấp dẫn độc giả, đối với nhà xuất bản mà nói loại tiểu thuyết làm thâm hụt tiền mua bán là tuyệt đối không có khả năng sẽ làm. Ta phải viết ra loại tiểu thuyết có thể thu hút độc giả. Ta trầm tư suy nghĩ cả một đêm không ngủ, bất tri bất giác trời đã sắp sáng. Ta tắm rửa sơ qua hội làm chính mình thanh tỉnh một chút. “Đinh” Tiếng chuông cửa vang lên. “Thực xin lỗi, đã quấy rầy. Chúng ta là vợ chồng Ước Hàn Tốn, chúng ta từ công ty môi giới bên kia biết được nơi này có cho thuê phòng.” Nguyên lai là người muốn thuê phòng. “Đúng vậy, mời vào!” Ta dẫn đôi vợ chồng Ước Hàn Tốn đi nhìn phòng ở. “Phòng như thế này ta thực vừa lòng, khống biết tiền thuê là bao nhiêu?” Ước Hàn Tốn thái thái hỏi ta. “Mỗi tháng 350 đôla.” Đây là sinh hoạt phí cần thiết mỗi tháng của ta. “Đắt quá vậy!” Ước Hàn Tốn tiên sinh lập tực phản đối nói”Phòng này không tốt thế mà lại ra giá cao như vậy! Quả thực xảo trá!” “Thực xin lỗi, không thể rẻ hơn được! Bất quá ngài nói đấy là phòng không tốt’ là ý tứ gì?” Ta không thể bỏ qua lời đó của hắn. 123...24Tiếp
Tác giả Thể loại Truyện Ngược, Đam MỹNguồn thái FullSố chương 14Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 2 năm trước Thể loại Nhất thụ nhất công, hiện đại, ngược thân ngược tâm, HEEditor Phong NguyệtBeta Dưa_chanTruyện xoay quanh một tác gia vì muốn xuất bản cuốn tiểu thuyết của mình mà từ bỏ công việc tốt, bạn gái cũng vì thế mà ly khai vì không muốn sống chung cả đời một thanh niên ảo túi tiền chỉ còn hơn trăm lại đến kỳ hạn đóng tiền nhà, tác gia của chúng ta đang không biết xoay sở thế nào thì một điều kỳ diệu đã đến.
Biệt thự mê tình – Mạn Quang Đệ nhất chương thượng Tên truyện Biệt thự mê tình Tác giả Mạn Quang Thể loại Hiện đại đô thị, ngược thân, ngược tâm, cường bạo Edit Phong Nguyệt Beta Dưa-chan “Con mẹ nó!” Ta hung hăng chửi mắng lão thiên gia. Đây đã là lần thứ N ta bị trả lại bản thảo. Không có nhà xuất bản nào nguyện ý xuất bản tiểu thuyết của ta, mà giờ ta sắp táng gia bại sản đến nơi. Ta vì viết tiểu thuyết đã từ bỏ một công việc cực tốt, bạn gái cũng bởi vậy mà ly khai ta. Nguyên do là nàng không muốn cùng tên “Ảo tưởng gia” ta chung sống cả đời. Dù thế ta vẫn không từ bỏ giấc mộng mình đang theo đuổi, ta tin tưởng một ngày nào đó ta sẽ trở thành tiểu thuyết gia xuất sắc. Nhưng hiện tại sinh hoạt của ta duy trì “kết hôn phí” lúc trước ta tiết kiệm còn có bảo hiểm nhân thọ do cha mẹ chết vì tai nạn để lại. Cái đáng nói chính là, hiện tại số tiền đó đã bị ta hao phí không ít, giờ ta đã sắp không còn nhìn thấy ánh sáng hi vọng vào ngày mai. Một con người có triển vọng trở thành tiểu thuyết gia vang danh thiên hạ giờ đây sắp thành một tên thanh niên chết đói đầu đường. Túi tiền chỉ còn hơn trăm, đến kỳ đóng tiền thuê nhà hẳn là giao không nổi. Tiền ăn còn không biết có thể chống đỡ được đến lúc nhà xuất bản nào đó chấm trúng bản thảo không nữa. Thật sự đau thấu tâm can! Ta suy sụp quay về nhà trọ. Đêm nay có thể là đêm cuối cùng ta ở lại nơi này, ngày mai chủ nhà sẽ bởi vì ta không đưa tiền thuê mà đuổi ta ra khỏi cửa. “Cừu Đức * Dương tiên sinh, có người tìm ngươi!” Ta vừa mới tiến đến cửa, bà chủ nhà đã kêu ta lại. “A?” Làm ta giật cả mình, ta tưởng nàng định hướng ta đòi tiền nhà chứ! “Ta biết rồi. Cám ơn ngươi, Tư Thông thái thái.” Năm 80 cha mẹ ta đến nước Mĩ, trở thành người di dân từ Trung Quốc. Ta tuy sinh ra ở Trung Quốc nhưng lại ở nước Mĩ, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nơi này. Có thể nói, ta bây giờ trừ bỏ diện mạo như người Trung Quốc ra, tiếng Trung có thể nghe hiểu nhưng nói thì không thạo. Cho nên, ta ở đây hẳn là không có thân nhân, về phần bằng hữu cũng bởi vì sự nghiệp mà bị ta làm bất hòa. “Ngài khỏe chứ!” Một nam nhân cao lớn đang đứng trong phòng ta. “Ta là luật sư Tát Đắc Lạp”. Hắn hữu nghị bắt tay ta. “Hân hạnh!” Ta không thích luật sư, cũng không hay giao tiếp với họ. “Ước Hàn * Dương tiên sinh vừa chết, ông ấy là chú ruột của ngài.” Luật sư Tát Đắc Lạp hảo tâm giải thích cho ta hiểu. Kỳ thật người tên Ước Hàn ta thật sự một chút cũng không biết. “Vậy có chuyện gì?” Không phải vì ta vô cảm mà bởi vì người kia đối ta không quen. “Hắn có để lại cho ngươi một phần di sản!” Trong lúc luật sư Tát Đắc Lạp nói đến di sản, ta đột nhiên nhận ra này luật sư là con lai, làm ta nhất thời đối hắn sinh hảo cảm. “Hi vọng ngày mai ngài đi viếng lễ tang, ta sẽ ở đó tuyên đọc di chúc.” Tự nhiên ta thấy thượng đế tuy đóng cửa trước mặt ta nhưng lại để ta dang rộng đôi cánh bay lên. Đến khi luật sư Tát Đắc Lạp đi rồi ta vẫn còn chìm đắm trong sung sướng. Nguyên một buổi tối ta chỉ nghĩ đến ông chú chưa từng gặp mặt cũng chưa từng nghe nói qua, để lại cho ta cái gì. Mà chủ nhà thái thái tựa hồ cũng biết ta được thừa kế di sản nên cũng không có vội đuổi ta đi. *** Ta dựa theo địa chỉ của luật sư Tát Đắc Lạp cho, đúng giờ đến khu mộ. Những người đến dự tang lễ không có ai là ta quen biết, trừ bỏ luật sư Tát Đắc Lạp là người duy nhất còn đâu đều là những gương mặt xa lạ. Nghe mục sư đọc diễn cảm thánh kinh, đến khúc “A-men” thì mọi người đã muốn mau mau đem hoa trắng ném xuống quan tài đã hạ thổ. Tiếp theo, mọi người kích động ngồi chờ thời khắc tuyên đọc di chúc. “Ta đem tất cả tài sản lưu lại cho con cháu của ta.” Luật sư Tát Đắc Lạp bắt đầu đọc đến phần cốt yếu của di chúc”Đứa con cả Thomas * Dương được…” Đây là cái dài dòng di chúc hoặc nói là danh sách cũng không sai, ta dựng cái lỗ tai nghe luật sư đọc đến tên của ta. “Cháu họ của ta Cừu Đức * Dương, ta để biệt thự ở thị trấn xxx ngoại thành cho hắn. Nếu cháu họ đã chết thì con cháu của hắn sẽ kế thừa.” Rốt cục của ta ngàn hô vạn gọi cũng đã nhắc tới phần di sản kia. “Vạn tuế!” Lòng ta vui mừng như điên, là một tòa biệt thự a! Thẳng đến lúc ta tiếp nhận chìa khóa cùng giấy tờ quyền sở hữu từ tay luật sư Tát Đắc Lạp ta mới hiểu được mình không phải đang nằm mơ, nữ thần may mắn đã hướng ta vẫy vẫy tay a. Ta cưỡi trên cái “Lão xe tăng” của ta vội vội vàng vàng chạy về nhà, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị suốt đêm lái xe đến biệt thư của ta. “Dương tiên sinh, ngươi đi à?” Chủ nhà Tư Thông thái thái thấy ta đang lên xe thì đến chào ta. “Đúng vậy, Tư Thông thái thái. ta phải rời khỏi nơi này!” Nói xong ta leo lên xe, đầu cũng không quay lại mau chóng ly khai nhà trọ nhỏ hẹp. Kỳ thật Tư Thông thái thái cũng không phải người xấu, nhưng có lẽ làm chủ cho thuê nhà quá lâu liền bị nhiễm hơi tiền, lâu dần biền thành bà chủ hung ác thấy tiền sáng mắt. Nên khi ta biết ta có được một tòa biệt thự đã không chút do dự lập tức rời khỏi đây. Đi xe chừng ba giờ thì đến xxx trấn mà mất hai giờ mới tìm được biệt thự của ta. Khi ta tìm được thì trời cũng sắp tối tới nơi. “Oa~” Biệt thự đứng vững ở một bên sườn núi, tòa biệt thự theo phong cách cổ điển, lại có một hoa viên cực lớn. Đáng tiếc đã lâu không có ai chiếu cố, toàn hoa viên nơi nơi đều là cỏ dại, cả phòng ở cũng bị phủ đầy cây thân leo. Nhưng về tổng thể mà nói thì nó cũng đủ tráng lệ để khiến ta phải giật mình. Ta dùng chìa khóa mở ra cửa phòng đã rỉ sét. Một mùi nấm mốc xộc thẳng vào mặt, sàn nhà bám bụi dày đặc. Bên phải cửa ra vào là phòng bếp, đối diện cửa là một cầu thang kiểu xoắn ốc, ta theo cầu thang đi lên lầu. Phòng ở tuy chỗ nào cũng toàn bụi cùng mạng nhện nhưng tất thảy đều bảo tồn không tồi. Biệt thự có hai tầng, trên lầu có một phòng khách rộng rãi sáng sủa. Phía bên là một loạt cửa sổ cao lớn, hơn nữa phòng khách còn có lò sưởi trong tường mà ta hồi bé mơ ước. Ta mở đèn lên mới biết nơi này có điện, ngay cả bóng đèn cũng là loại tốt. Ta dọn dẹp sơ qua một chút rồi hướng ba lô lấy ra miếng bánh mỳ, tiện thể ta ra hoa viên kiếm vài nhánh cây khô về đốt lò sưởi, ta cuộn mình trong chăn bông chìm vào giấc ngủ. Cảm giác này từ khi ta bắt đầu sáng tác tới nay là lần ngủ ngon nhất. Khi ta tỉnh dậy, ta cảm nhận được một luồng thần thanh khí sảng. Chờ ta dọn dẹp tốt tất cả mới phát hiện từ sáng sớm mình đã không ăn chút gì, mà lương thực mang theo cũng không nhiều lắm, vì thế ta lái xe ra quán cà phê gần đấy ăn một chút, thuận tiện ghé vào siêu thị mua ít đồ. Đến lúc ta quay lại biệt thự thì đã hai giờ chiều. Ta lười biếng nằm phơi nắng trên sàn phòng khách trống rỗng, trong lòng suy nghĩ về tiểu thuyết mới của mình. Nhưng kia không phải là vấn đề cấp bách hiện giờ mà là vấn đề sinh hoạt phí. Ta đã yêu thích tòa biệt thự này nên không nghĩ ta sẽ bán nó. Nhưng ta không thể ở mãi thế được, đột nhiên trong đầu lóe ra ý tưởng chi bằng ta cho thuê gian phòng ở lầu dưới có riêng cả một phòng vệ sinh kia! Như vậy có thể giải quyết được vấn đề sinh hoạt phí, hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều tới ta đang ở lầu hai. Lát sau, ta tạm thời để chuyện tiểu thuyết của ta sang một bên, bắt tay vào tìm kiếm người nguyện ý muốn thuê nhà. Trước tiên ta treo ở trước cửa biệt thự một cái bảng, tiếp theo ta đi tìm công ty môi giới nhà ở cách biệt thự một dặm. Khi ta làm xong việc thì trời đã tối. Ban đêm biệt thự đặc biệt yên tĩnh, cho dù là ban ngày thì nơi này vẫn tốt đẹp như vậy, rời xa khu phố trung tâm ồn ào náo nhiệt. Đối với một tác gia như ta mà nói nơi này chính là nơi làm việc lý tưởng nhất. Quay lại với tiểu thuyết luôn bị trả lại của ta, hy vọng từ những lần đó có thể rút được kinh nghiệm, giúp chính mình viết ra kiệt tác nổi danh đỉnh đỉnh. Ta nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy sao như suy nghĩ của ta giờ khắc này vô phương rõ ràng. Nhà xuất bản nói tác phẩm của ta không có sức hấp dẫn độc giả, đối với nhà xuất bản mà nói loại tiểu thuyết làm thâm hụt tiền mua bán là tuyệt đối không có khả năng sẽ làm. Ta phải viết ra loại tiểu thuyết có thể thu hút độc giả. Ta trầm tư suy nghĩ cả một đêm không ngủ, bất tri bất giác trời đã sắp sáng. Ta tắm rửa sơ qua hội làm chính mình thanh tỉnh một chút. “Đinh” Tiếng chuông cửa vang lên. “Thực xin lỗi, đã quấy rầy. Chúng ta là vợ chồng Ước Hàn Tốn, chúng ta từ công ty môi giới bên kia biết được nơi này có cho thuê phòng.” Nguyên lai là người muốn thuê phòng. “Đúng vậy, mời vào!” Ta dẫn đôi vợ chồng Ước Hàn Tốn đi nhìn phòng ở. “Phòng như thế này ta thực vừa lòng, khống biết tiền thuê là bao nhiêu?” Ước Hàn Tốn thái thái hỏi ta. “Mỗi tháng 350 đôla.” Đây là sinh hoạt phí cần thiết mỗi tháng của ta. “Đắt quá vậy!” Ước Hàn Tốn tiên sinh lập tực phản đối nói”Phòng này không tốt thế mà lại ra giá cao như vậy! Quả thực xảo trá!” “Thực xin lỗi, không thể rẻ hơn được! Bất quá ngài nói đấy là phòng không tốt’ là ý tứ gì?” Ta không thể bỏ qua lời đó của hắn. “Ngươi chẳng lẽ không biết gì?” Ước Hàn Tốn thái thái đối việc ta “không biết” cảm thấy vạn phần giật mình. “Ba năm trước đây, Cách Lâm một nhà bốn người đều bị mưu sát, cảnh sát trừ bỏ phát hiện vết máu ở ngoài thì ngay cả thi thể đều không tìm được. Đến nay vẫn không tìm ra manh mối, hung thủ còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
biệt thự mê tình