Tên truyện: Tôi yêu em nhường ấy Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Chia xa gặp lại, cưới trước yêu sau, ngọt sủng, ấm áp, HE Tình trạng: Tác giả đang viết (Đã edit đến chương 3) Editor: Phương Ngọc Văn án: Năm ấy, để cưa cẩm Lâm Tụng Vy, Trình Độ đã lừa cô nàng suốt ròng hai Trời vừa trở lạnh, cô ấy đã chuẩn bị sẵn quần áo ấm. Mỗi lần bạn ra khỏi nhà là lại dặn dò bạn mặc nhiều áo. Miệng thì kêu cô ấy cằn nhằn mãi, nhưng lần nào cũng làm theo lời dặn của cô ấy. 60 tuổi Cháu trai của bạn đã đi học rồi. Bạn đã về hưu, cô ấy cũng đã già. Trên đầu tóc bạc trắng, có che cũng không che được. Em chỉ tiếc một điều là em nhận ra em yêu anh thì quá ngắn ngủi! nhưng em không ân hận vì em đã yêu anh thật lòng. Anh ạ! Anh và em đã đi về hai con đường khác nhau mà có lẽ sẽ khó mà gặp nhau được anh nhỉ! Dù thế nào thì em cũng muốn anh biết một điều rằng: Em cảm Anh cho em cảm giác bình yên, anh trao cho em những lời nói ngọt ngào,. "***A muốn có em cả ngày hôm đó****" Trong hơi ấm bình yên, em chỉ cảm thấy nặng nề, ngập tràn tự hỏi trong lòng, là anh thật lòng, hay đây vốn chỉ là một cuộc chơi từ ban đầu ?Anh coi em là gì giữa Khi anh yêu em, trái tim anh trở nên ấm áp. Hãy để tình yêu ngọt ngào của chúng ta lớn lên theo từng ngày. 7. Giữa chúng ta có một sự sợi dây. Nó buộc trái tim chúng ta lại với nhau vì vậy chúng ta luôn cảm thấy gần nhau dù có cách xa như thế nào. 8. XDpL9ED. Verse 1[C]Anh bây [Cadd9]giờ bối rối khi nhìn em [Am]cười[C]Vì em [Cadd9]có đâu hạnh [Am]phúc?[C]Nhưng thời [Cadd9]gian có lỗi hay là anh [Am]quên[Fm]..Đường về năm ấy? [C][Dm] [G]Bridge 1Thời [Em]gian không bất [Am]tậnTuổi [Em]xanh hai ta đã [Am]tận[Fm]Chỉ mình anh quên[G]Chỉ mình anh [F]quênMùa [Em]đông không níu chân [Am]lạiVà tình [Em]yêu trong anh sống [Am]lại[Fm]Chỉ mình anh quên[G]Chỉ còn em nhớVerse 2[C]Anh một [Cadd9]mìnhĐứng [Am]giữa khung trời vô định [C] [Cadd9][C]Lặng nghe tiếng ca thầm [Am]kín[C]Ôi thời gian,[Cadd9]Quá [Am]khứ có dành cho anh?[Fm]Một ngày vui nữa...[C] [Dm] [G]Bridge 2Thời [Em]gian không bất [Am]tậnTuổi [Em]xanh anh và em đã [Am]tận[Fm]Chỉ mình anh quên[G]Chỉ mình anh quênMùa [Em]đông không níu chân [Am]lạiVà tình [Em]yêu trong anh sống [Am]lại[Fm]..Chỉ mình anh quên[G]Chỉ còn em nhớChorus[C]Một trưa hè buông [G]nắng[Dm]Một giao thừa mưa [F]đẫm[C]Một con đường bên [G]nhau[Dm]Dù có dài bao [F]lâu[C]Một nụ hôn đầu say [G]đắm[Dm]Còn ướt mịn sưởi [F]ấm[C]Anh... Danh sách hợp âm Click để tắt Chưa có bản Tab nào cho bài hát này 👋 Hợp âm này được đóng góp bởi thành viên Dương Công Vủ. Nếu bạn thích Hợp Âm Chuẩn và muốn đóng góp, bạn có thể đăng hợp âm mới hoặc gửi yêu cầu hợp âm. Hợp âm của bạn sẽ được hiển thị trên trang chủ cho tất cả mọi người tra cứu. Nếu bạn thấy hợp âm có sai sót, bạn có thể bình luận ở bên dưới hoặc gửi góp ý bằng nút Báo lỗi. Ngoài ra bạn cũng có thể chỉnh sửa hợp âm bài hát có sẵn và lưu thành phiên bản cá nhân bằng cách nhấn nút Chỉnh sửa hợp âm. Văn án Nguyễn Thanh Trúc, sinh viên năm nhất đại học A, vì bạn trai cô đã thi vào trường A nên cô cũng quyết tâm vào trường đó, học khá giỏi, từng là hoa khôi của trường trung học phổ thông X. Bỗng nhiên cô bị bạn trai đá không một lý do chính đáng nào khi vừa mới vào năm nhất, bạn trai cô là Lê Tuấn Phong sinh viên năm ba trường đại học A, Phong và Trúc hẹn hò từ thời cấp 3 đến nay cũng đã được gần bốn năm. Trần Vũ Minh Anh là bạn thân nhất của Trúc, đi đâu làm gì cũng có nhau, gia thế khủng đến độ có thể nối lên chọc trời. Sau cuộc chia tay, dù rất đau buồn nhưng Trúc vẫn không để bản thân buồn bã quá lâu, cô là một cô gái lạc quan, hay cười, tựa như ánh nắng ban mai. Có nhiều người tỏ tình với cô nhưng cô đều từ chối, rồi một ngày Phạm Hoàng Đức xuất hiện.. Rồi câu chuyện này sẽ đi đến đâu? Liệu Thanh Trúc có thể mở lòng thêm một lần nữa? Các bạn hãy chờ đón đọc nhé. Cảm ơn vì đã chọn truyện của mình​ Last edited by a moderator 12 Tháng tám 2021 Hôm nay trời mưa. Anh là một người rất dịu dàng, giọng nói trầm ấm, hay cười và nấu ăn rất ngon. Tính cách tôi khá bướng bỉnh và trẻ con nhưng điều đó không khiến anh cảm thấy khó chịu hay cáu gắt với tôi bao giờ. Tôi thường hay làm nũng với anh, những lúc đó anh thường ôm tôi vào lòng và xoa đầu tôi, cảm giác rất ấm áp, dễ chịu. Tôi bắt đầu vùi vào ngực anh như một chú mèo nhỏ anh liền hôn nhẹ lên mái tóc tôi. Tôi yêu anh nhiều lắm, nó đã không nằm trong phạm vi của thước đo nữa mà nó là số tám nằm ngang, đúng vậy, chẳng có gì khiến tôi ghét anh được. Hôm nay là thất tịch, trời mưa rất to, anh hẹn tôi ra con đường mà nơi anh và tôi gặp gỡ, nó thật vắng vẻ và yên lặng, anh bước tới rồi nói "Tụi mình kết thúc đi, anh mệt mỏi lắm rồi" tôi chết lặng, nhìn anh, nét mặt anh trông như đã mong muốn điều này từ lâu rồi, tôi nói "Tại sao thế? Em không đồng ý", anh nhìn vào mắt tôi, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh bày ra vẻ mặt ấy, vừa tức giận lại vừa có chút khinh bỉ. Tại sao chứ? Tôi đã làm gì sai ư? Anh vội bước đi, tôi níu anh lại, bao lời muốn nói bỗng như bị nghẹn lại, anh nói "Buông ra đi, tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau nữa". Dưới trời mưa tầm tã, tôi đứng đó vừa khóc vừa nhìn anh, gương mặt điển trai cùng với sống mũi cao anh mặc chiếc áo len trắng cổ cao khoác ngoài là blazer màu xám, anh luôn luôn đeo chiếc đồng hồ mà tôi tặng ngày sinh nhật anh, ngày 12/3, nhưng hôm nay thì không. Anh bỏ đi mang theo sự tuyệt vọng của tôi, nhìn anh đi xa dần xa dần rồi khuất bóng, trái tim tôi bỗng thắt lại và nhói lên từng hồi, tôi ngã khụy xuống khóc nức nở, cảm thấy chính mình vô cùng thảm hại. Ngồi chơ vơ giữa sự cô đơn lạnh lẽo, một người đứng xa xa gọi lại tôi "Trúc, phải mày đấy không?", là Minh Anh, cô ấy cầm chiếc ô chạy lại đỡ tôi dậy hỏi han "Ủa mày, sao lại thành ra thế này? Mày ra đường không đem ô à? Sao lại khóc giữ đường thế này", Tôi chẳng nói chẳng rằng, không phải vì không muốn nói mà là không thể nói được. Minh Anh đỡ tôi lên xe rồi đưa tôi về nhà. Minh Anh là bạn lâu năm của tôi là bạn cực thân thiết, là tri kỉ mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ rời xa. * * * Tôi sốt cao, trong cơn mơ màng trong tâm trí tôi chỉ còn mỗi mình anh ấy. Ánh sáng le lói, anh ấy bước đến nắm lấy tay tôi, bàn tay này không còn ấm áp nữa, nó rất lạnh, tôi đứng dậy, bất chợt mọi thứ đều tối sầm lại chỉ còn một mình tôi, ngồi thu mình trong bóng tối bất tận, bật khóc vì sự đau khổ đang giày vò thân xác. Anh Phong, anh Phong, anh đâu rồi? Tôi gọi anh mãi nhưng chỉ nhìn thấy màu đen xám xịt. Bất lực nhìn xa xăm gọi khàn cổ họng, nước mắt không ngừng rơi. Tôi tỉnh dậy trên giường của tôi, bên cạnh là Minh Anh, dường như cô ấy đã thức cả đêm chăm sóc cho tôi. Khé vuốt mái tóc ngắn màu xanh rêu, Minh Anh tỉnh dậy "Mày tỉnh rồi đấy à, mày có biết là tối hôm qua mày sốt cao lắm không, 38, 7°C ạ, vãi thật, làm cái gì thế không biết, cứ kêu Phong Phong hoài luôn. Bà đây ngồi canh mày cả đêm đấy, may mà có tao chứ không chắc mày vẫn đang ngồi giữa đường không chừng". Minh Anh vừa nói vừa áp tay lên trán tôi "Có vẻ còn sốt đấy, để tao đi nấu cháo cho mày, rồi uống thuốc nhá". Lúc này bỗng cảm thấy nó hữu dụng hơn bao giờ hết, nhà giàu nứt đố đổ vách nên tôi chưa thấy nó phải làm gì bao giờ, cảm động phát khóc ấy chứ. * * *quay lại vào ngày mai để xem chap tiếp theo nhé- Last edited by a moderator 5 Tháng tám 2021

tình yêu ấy là hơi ấm trong anh