Bạn đang xem: Truyện sự huyền diệu của định mệnh Định mệnh- liệu có mấy ai tin vào điều đó. Truyện Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh của Lệ Ưu Đàm sẽ đến ta thấy rõ hơn thế nào là định mệnh.Truyện xoay quanh nhân vật chính là một cô gái không những xấu xí mà
Truyện Shinobi-Huyền thoại trở lại - Shinobi-Huyền thoại trở lại tren dien thoai, may tinh bang, iphone, ipad. dieu chua ai biet phan dau #taehyung yeu mot than tuong chap 47 #quotes you will like ellymirasaki 32 #dn one piece phap su duy nhat cua the gioi happy 50 view #quan hon keo dai co thieu sung the vo do 1 muon chet
- 2025" theo Quyét dinh 504/QÐ-TTg ngày 21 tháng 4 näm 2010 cüa Thü tuóng Chính phù và dåm båo tiêu chí lua chqn tham gia du án Làng Hòa bình Viêt Nam - Hàn Quác (KVPVP) Quång Ngãi. b) Thði gian thuc hiên: 05 näm (2022 - 2026). 6. Tông múc dâu tu du án: 4.339.047 USD, tucng duong 100,579 t)" dông, bao gôm:
Bạn đang đọc bộ truyện Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh của Lệ Ưu Đàm tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Lệ Ưu Đàm, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn.
Trang chủTổng hợp truyện Hyundong. Tổng hợp truyện Hyundong. #donghyuk #hoehyuk #ikon #jinhwan #jundong #junhoe #yundong #yunhyeong [Seolbo] Some Stories Writing. Đăng bởi: jayyymeee7524. 2952 - 217 - 9 . Những câu chuyện về Seolbo [Golden Child || BeomBong - TaekBong] Vẽ
4Tiag2x.
Nguyễn Mộng rời đi mà không hé lời nào, kiếp trước cô không có đi mà không nói lời cáo biệt như vậy. Lúc trước cô có từ biệt hay không Vệ Cung Huyền cũng không để ý, dù sao cô cũng không là gì đối với tại sao vô duyên vô cớ nhảy ra một Ôn Dư Thừa đây? Điều này thật phi cũng không thể tiếp tục như vậy nữa, bị Vệ Cung Huyền ăn sạch sành sanh thì thôi lại còn bị người khác xem thường!Cô, Nguyễn Mộng một không trộm hai không giành, cả đời này đi nhầm một bước duy nhất chính là Vệ Cung Huyền. Trừ lần đó ra, cô thật sự không có làm gì sai, tại sao luôn bị người khác xem thường?Những kẻ luôn cười nhạo xem thường cô đều toàn là người tốt, không bao giờ phạm sai lầm sao? Đời người dài như thế, không ai có thể biết trước điều sinh…. Hình như rất phiền Mộng ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, cô hiện tại cũng không biết Vệ Cung Huyền muốn ăn gì, nhưng mà chuyện thường khó đoán. Cho nên cô vẫn chuẩn bị một phần bò bít tết cùng salad cà rốt để đề phòng anh đổi ý, làm mọi người lúng Mộng nhìn một bàn đầy đồ ăn năm món, thêm một món riêng của Vệ Cung Huyền, cô thấy mình thật lãng phí. Nấu xong thì cả người cũng toàn mùi khói dầu, cực kỳ không thoải nồi cháo chuẩn bị cho sáng mai, rồi lấy quần áo trên ban công đi vào phòng khi từ nhà tắm ra, cô thật lúng sao lại nói là lúng túng? Bởi vì Nguyễn Mộng tắm xong cũng chỉ mặc áo ngủ, dù sao Vệ Cung Huyền cũng không phải là lần đầu tiên thấy cô chỉ mặc áo ngủ. Nhưng lúng túng, bởi vì có khách. Nguyễn Mộng thế nào cũng không ngờ đến cả gã Ôn Phó tổng cũng sẽ cùng đi vừa lau tóc từ trong phòng ngủ đi ra, muốn đến phòng bếp xem nồi cháo một chút, lại ngạc nhiên phát hiện hai người đàn ông này đang một trước một sau mà đem cặp công văn thả trên khay trà ở phòng khách, vừa vặn đúng lúc cô bước ra, ba người họ hoàn toàn sửng như thế nào đây?Rõ ràng chính là người phụ nữ bình thường béo ục ịch, nhưng nhìn qua tựa hồ có điểm bất đồng. Cũng không thể nói là đặc biệt xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không xấu xí, ngược lại có một loại phong tình hấp dẫn khác ngủ rộng thùng thình che giấu bộ dáng mập mạp, phía dưới lộ ra một đôi bắp chân tuyết trắng, cả người đều giống như… ừ, một cái bánh bao trắng mềm, làm ngươi ta nhìn là muốn cắn một ngụm ăn Mộng cũng không biết bản thân đã hấp dẫn ánh nhìn của hai người đàn ông ưu tú hiên tại. Ánh mắt bọn họ cứ như là đang muốn nhìn xuyên thấu tầng lớp vải trên ngươi Mộng nháy mắt mấy lần, theo thói quen giương mắt nhìn Vệ Cung Huyền, hi vọng anh có thể nói một câu phá vỡ bầu không khí khó xử sự là gặp quỷ ah, cô cũng chỉ là người phụ nữ quá mức bình thường, Vệ Cung Huyền lại cảm thấy tim mình đập loạn một nhịp. Con người khi tâm tình thay đổi thì nhìn cái gì cũng thay là kiếp trước, Vệ Cung Huyền nhất định thấy Nguyễn Mộng vừa mập vừa xấu, ý đồ xấu xa, sẽ tặng cho cô một cái liếc mắt khinh thường. Đáng tiếc, đó là Vệ Cung Huyền của kiếp trước, người đàn ông chưa bao giờ tìm hiểu kĩ về Nguyễn vốn không phải là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không thì làm sao có thể thủ thân suốt bốn năm chờ bạn gái ở nước ngoài. Kiếp trước anh cùng cô kết hôn, cũng thật sự nghĩ sẽ đối xử tốt với cô một đời, tuy không yêu nhưng cũng tôn trọng như bạn chuyện trên đời thường không như ý khi kết hôn, Nguyễn Mộng muốn nhiều hơn thế cô biết anh không thích nhất là dạng phụ nữ chủ động, nhưng cô khi ấy rất ngu, cái gì cũng không quan tâm, chỉ cố gắng mạnh mẽ tiên về phía trước, mặc kệ thương tổn bao nhiêu, cũng mặc kệ cả đứa nhỏ mình măng nặng đẻ đau, không lo lắng không chăm sóc, chỉ một lòng hướng về Vệ Cung cô không quan tâm đứa nhỏ như giọt nước tràn ly, lại thêm người phụ nữ kia trở về, Vệ Cung Huyền cũng từng muốn cự tuyệt, nhưng tình yêu thì làm sao có thể bỏ này lại không thể tiếp tục sai như trước. Nguyễn Mộng coi anh như thú dữ, cố tình tránh thật xa, nhưng trong lòng vẫn như cũ, rất rất thích anh. Hai ý nghĩ mâu thuẫn nhau cùng tồn tại cũng thật hấp dẫn kệ là thương hại cũng được, mà động lòng cũngt ốt, từ cái đêm cô trọng sinh, ở trên giường lớn kia mặc kệ anh tận tình yêu lần đó, Vệ Cung Huyền đã không tự chủ bị cô mê nên anh bây giờ nhìn Nguyễn Mộng, đã cảm thấy cô mượt mà mềm mại, hết sức vui mừng, ngay cả trong đôi mắt kia cũng tràn đầy nhu là sau khi anh nhìn thấy trong mắt cô có chút kinh hoàng lại có vài phần nhu nhược mà nhìn anh. Nguyễn Mộng khẩn trương kéo vạt áo anh cũng không làm anh thấy đột ngột, anh chỉ thấy cô như cô gái nhỏ, anh nào biết trước mặt anh là người phụ nữ lớn tuổi hơn Mộng hít một hơi lấy dũng khí, dù gì cô cũng từng có lúc không quản gì đi tìm thuốc để quên đời, cũng đã từng bị phạt vì đua xe; ban đầu cô yếu thế chẳng qua là chưa có chuẩn bị, hiện tại không thể như cũng không phải là cái bánh bao mềm, ai muốn nhào nặn ra sao cũng được. Vì vậy, Nguyễn Mộng lập tức nâng mặt, bộ dáng bình tĩnh, nhưng vừa chạm ánh mắt đen như mực lại tràn đầy ánh sáng của Vệ Cung Huyền thì lập tức ỉu xỉu“Ah…. Làm sao anh lại về?”Hỏi xong lại muốn tát chính mình, chẳng phải anh đã nói chiều nay về ăn cơm Cung Huyền cũng không nói gì, chỉ là đi lên trước sờ sờ tóc của cô“Đi sấy khô tóc trước đi, em đang tính làm gì thế?”“À?” Cô há to mồm, kinh ngạc.“Nha… Em là muốn đi phòng bếp xem nồi cháo một chút.”“Để anh, em vào thay áo trước đi.”Nói xong vỗ vỗ đầu của cô, đem cô hướng phòng ngủ đẩy một cái. Nguyễn Mộng tay chân luống cuống vừa đi vừa nhìn mình, lúc này mới phát hiện ra bởi vì mới vừa tắm xong, cô lười phải mặc nội y, bộ ngực đầy đặn vươn cao dán cả vào áo ngủ, nhìn kỹ thậm chí nhìn thấy đầu nhũ hoa nổi lên. Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, không cần Vệ Cung Huyền thúc giục liền chạy về hướng phòng bóng dáng tròn vo của cô, Ôn Dư Thừa cười nhếch mày“Tuy là có mập một tí, nhưng vẫn rất hâp dẫn nha, tay một người đàn ông không thể nắm trọn nha.”Vệ Cung Huyền liếc một cái“Cô ấy là bà xã tôi.”Ngụ ý chính là, cậu chết tâm ma như thế nào cho đúng đây?Trên đời này có một loại người, nói anh ta đê tiện cũng không hoàn toàn đúng, mà nói anh ta khó chịu cũng không chính xác; anh ta thích xem diễn cũng đúng, đặc biệt còn thích thêm một chân vào cho náo nhiệt, cuối cùng trở thành một nhân vật quan trọng trong buổi nhiên, cũng có thời điểm không như ý, như lúc này đây, anh chỉ sợ thiên hạ không loạn, ở sau lưng ồn ào, dựa vào miệng lưỡi linh hoạt, nói trúng vài chuyện, từ đó đạt được mục đích của rõ ràng, Ôn Dư Thừa chính là người như vậy. Anh lúc còn nhỏ rất hướng ngoại, người lớn đều nói anh rất ngoan, đáng tiếc mọi người đều nhìn nhìn lầm Dư Thừa chính là một người hoạt bát hướng ngoại, thích quấy rối, sau khi lớn lên cư nhiên thành người được người người khen ngợi phẩm chất tốt, đây thật là làm rớt không ít mắt kính của nhiều người, Vệ Cung Huyền cùng anh ta lớn lên, dĩ nhiên là nhìn ra sự thật anh ta hư cũng không hoàn toàn, anh ta không sợ người, cũng tuyệt đối đối xử tốt với bạn bè. Yêu thích duy nhất chính là thích xem náo nhiệt, càng nóng càng náo càng tốt, không đủ náo nhiệt, anh ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho thêm náo nhiệt, cho nên Vệ Cung Huyền cùng Nguyễn Mộng sẽ phải gặp bi như nói Nguyễn Mộng nơi nào có khả năng hấp dẫn Ôn Dư Thừa vô lại này, thì đó chính là những tin đồn về cô, gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của anh ta, nhưng cái gì không phải do lòng hiếu kỳ phát triển mà đến đây?Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Cung Huyền, hơn nữa tựa hồ trong giọng nói có cất giấu uy hiếp, Ôn Dư Thừa ta cảm giác mình thật vui vẻ, thật vui vẻ, không nghĩ tới cô bánh bao kia thật đúng là rất có dáng nha, không có mặc áo lót cũng có thể kiên đĩnh đầy đặn đến trình độ kia, dù cho Silicon bây giờ đi đầy đường cũng không thể so được, cũng không biết sờ vào thế nào.MTY *sặc*Vê Cung Huyền làm sao không hiểu hắn đang nghĩ gì, nói khó nghe một chút, chỉ cần lướt qua ánh mắt anh ta, đã biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì. Vì vậy anh cũng rất dứt khoát lưu loát hạ lệnh trục khách“Tôi thấy cậu tốt nhất đi ra ngoài ăn tối sẽ tốt hơn đó.”“Quỷ, tôi đây có chỗ nào đắc tội với ông chủ lớn anh vậy?”Ôn Dư Thừa kêu oan, đi theo anh vào phòng bếp, như tên trộm cười một tiếng hỏi“Hắc, tôi nói này, không phải cậu muốn sống bình thản qua ngày không nghĩ về người phụ nữ đó nữa sao?”Đối với người phụ nữ kia Ôn Dư Thừa cũng không quá chào đón. Mặc dù cô ta nhìn cao quý dịu dàng, nhưng đáng tiếc trong mắt anh cũng không bằng cô nàng bánh bao dễ chọc ghẹo lẽ thật đúng là người phân theo nhóm, kẻ có tâm địa gian trá cũng thích chọn mềm khi dễ, khi dễ lâu ngày dần dần sẽ thấy thuận mắt, Nhất là Nguyễn Mộng thật rất đúng khẩu vị của anh hỏi anh tại sao, có lẽ là bởi vì anh ta thích ăn bánh bao thịt.“Đừng nhắc tới cô ấy.”Người phụ nữ kia chính là quả địa lôi, nếu dẫm trúng sẽ không toàn mạng. Mặt Vệ Cung Huyền liền biến sắc, trừng mắt liếc anh ta một Dư Thừa đang chờ anh phản ứng như vậy, nếu như nói Vệ Cung Huyền hiểu rõ anh ta, vậy anh ta không phải càng hiểu Vệ Cung Huyền hơn sao? Nở nụ cười gian xảo“Cậu đã không bỏ được người phụ nữ kia, vậy đem viên bánh bao này cho tôi chơi, như thế nào?”Chơi? Vệ Cung Huyền chán ghét nhất chính là vẻ mặt cà lơ phất phơ bất cần đời này của Ôn Dư Thừa, mà anh ta lại phô bày rất tốt kia. Anh cũng chẳng muốn can dự đến làm hiện nay tên Dư Thừa lại có chủ ý với Nguyễn Mộng, việc này thì Vệ Cung Huyền không thể không nói là bản thân từng nghĩ sẽ sống trọn đời cùng Nguyễn Mộng, cho dù không như thế thì cũng không người đàn ông nào nguyện ý đem bà xã mình cho người khác “chơi”.Hơn nữa lại còn xem cô như khối bánh bao mà đùa bỡn. Chơi như thế nào đây? Để trên đất mà đá đi sao? Xem như túi đồ ăn ăn xong rồi bỏ sao? Cuối cùng là vứt bỏ vào thùng rác hay là ném cho chó ăn?Vì vậy lập tức Vệ Cung Huyền liền cau mày lại“Cậu đang nói hươu nói vượn đi đâu vậy, cô ấy giống mấy người đàn bà của cậu sao?”Ôn Dư Thừa hú lên quái dị“Có cái gì không giống chứ. Khối bánh bao kia thủ đoạn còn cao hơn những người phụ nữ khác. Nếu không thế thì làm sao cho Liễu Hạ Huệ Vệ tổng cùng cô ấy kết hôn, lại còn cố tỏ ra vẻ đáng thương như bánh bao chay, người phụ nữ như vậy không dễ chơi sao?”Anh ta là thích nhất chơi đùa với phụ nữ. Nói về việc chơi đùa, anh ta tự nhận đứng thứ hai thì không ai dám tranh hạng nhất mày Vệ Cung Huyền nhíu lại sâu hơn“Tránh ra.” Quơ múa cái muỗng ngăn trở người kia bước Dư Thừa suy nghĩ một chút“Mặc dù tôi biết cậu vẫn luôn muốn kết hôn cùng bà xã sống yên ả qua ngày, nhưng người kia sớm muộn gì cũng trở về, cậu chớ nên để khối bánh bao lún sâu hơn, cô ấy thích cậu muốn phát điên. Đến lúc đó hai hổ đánh nhau… Hắc, cậu nói xem, hai người phụ nữ ai lợi hại hơn?”Vệ Cung Huyền lấy một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Ôn Dư Thừa một cái, không hiểu trên thế giới tại sao có thể có người không an phận hơn nữa, thích bỏ đá xuống giếng như thế“Tóm lại cậu đừng suy nghĩ nhiều, cách Nguyễn Mộng xa một chút.”“Vậy cũng không được, tôi thấy cô ấy rất hợp mắt, không cách xa được.”“Vậy bây giờ cậu có thể lăn ra ngoài.”Vệ Cung Huyền để xuống cái muỗng, kéo ống tay áo. Ôn Dư Thừa lui về phía sau nhảy một bước dài.“Đừng, tôi là người văn minh, không đánh nhau, không cho cũng không sao, tôi không muốn không được sao? Cậu cho là một cái bánh bao thịt sẽ có người khác thích sao?”Vệ Cung Huyền liếc anh một cái, lần nữa nhặt lên cái muỗng khuấy trong nồi cháo “Thế là tốt nhất.”Hai người đang bàn luận thì Nguyễn Mộng đã thay quần áo ở nhà đi ra. Cô đem tóc quấn lên, lộ ra gương mặt trắng nõn sáng sủa, cả người như kẹo đường, ngọt chịu không nhiên, đây là trong mắt Vệ Cung Huyền. Còn đối với con mắt tục nhân của Ôn Dư Thừa thì cũng chỉ thấy một cái bánh bao đang đi mà thôi…
Định mệnh- liệu có mấy ai tin vào điều đó. Truyện Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh của Lệ Ưu Đàm sẽ cho ta thấy rõ hơn thế nào là định mệnh. Truyện xoay quanh nhân vật chính là một cô gái không những xấu xí mà còn hung dữ, chồng cô dần dần nhàm chán. Trước tình cảnh sống như thế này, cô rơi vào những thói hư tật xấu rồi chết đi. Những đau khổ kiếp trước qua đi, kiếp này cô sống lại và trở thành một mỹ nhân với thân hình nóng bỏng, vòng eo thon thả… Còn nam chính là một người hướng nội, lạnh lùng chỉ biết công việc, lại vì sao biến thành thê nô, con đường từ Liễu Hạ Huệ đến Sói đói là như thế nào. Phải chăng đây chính là định mệnh?
Nguyễn Mộng rời đi mà không hé lời nào, kiếp trước cô không có đi màkhông nói lời cáo biệt như vậy. Lúc trước cô có từ biệt hay không VệCung Huyền cũng không để ý, dù sao cô cũng không là gì đối với tại sao vô duyên vô cớ nhảy ra một Ôn Dư Thừa đây? Điều này thật phi cũng không thể tiếp tục như vậy nữa, bị Vệ Cung Huyền ăn sạch sành sanh thì thôi lại còn bị người khác xem thường!Cô, Nguyễn Mộng một không trộm hai không giành, cả đời này đi nhầm một bước duy nhất chính là Vệ Cung Huyền. Trừ lần đó ra, cô thật sự không có làm gì sai, tại sao luôn bị người khác xem thường?Những kẻ luôncười nhạo xem thường cô đều toàn là người tốt, không bao giờ phạm sailầm sao? Đời người dài như thế, không ai có thể biết trước điều sinh…. Hình như rất phiền Mộng ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, cô hiện tại cũng không biết Vệ CungHuyền muốn ăn gì, nhưng mà chuyện thường khó đoán. Cho nên cô vẫn chuẩnbị một phần bò bít tết cùng salad cà rốt để đề phòng anh đổi ý, làm mọingười lúng Mộng nhìn một bàn đầy đồ ăn năm món,thêm một món riêng của Vệ Cung Huyền, cô thấy mình thật lãng phí. Nấuxong thì cả người cũng toàn mùi khói dầu, cực kỳ không thoải nồi cháo chuẩn bị cho sáng mai, rồi lấy quần áo trên ban công đi vào phòng khi từ nhà tắm ra, cô thật lúng sao lại nói là lúng túng? Bởi vì Nguyễn Mộng tắm xong cũng chỉ mặc áongủ, dù sao Vệ Cung Huyền cũng không phải là lần đầu tiên thấy cô chỉmặc áo ngủ. Nhưng lúng túng, bởi vì có khách. Nguyễn Mộng thế nào cũngkhông ngờ đến cả gã Ôn Phó tổng cũng sẽ cùng đi vừa lau tóc từ trong phòng ngủ đi ra, muốn đến phòng bếp xem nồi cháo một chút, lại ngạc nhiên phát hiện hai người đàn ông này đang một trước một saumà đem cặp công văn thả trên khay trà ở phòng khách, vừa vặn đúng lúc cô bước ra, ba người họ hoàn toàn sửng như thế nào đây?Rõ ràng chính là người phụ nữ bình thường béo ục ịch, nhưng nhìn qua tựahồ có điểm bất đồng. Cũng không thể nói là đặc biệt xinh đẹp, nhưngtuyệt đối không xấu xí, ngược lại có một loại phong tình hấp dẫn ngủ rộng thùng thình che giấu bộ dáng mập mạp, phíadưới lộ ra một đôi bắp chân tuyết trắng, cả người đều giống như… ừ, mộtcái bánh bao trắng mềm, làm ngươi ta nhìn là muốn cắn một ngụm ăn Mộng cũng không biết bản thân đã hấp dẫn ánh nhìn của hai người đàn ông ưu tú hiên tại. Ánh mắt bọn họ cứ như là đang muốn nhìn xuyên thấu tầng lớp vải trên ngươi Mộng nháy mắt mấy lần, theo thóiquen giương mắt nhìn Vệ Cung Huyền, hi vọng anh có thể nói một câu phávỡ bầu không khí khó xử sự là gặp quỷ ah, cô cũng chỉlà người phụ nữ quá mức bình thường, Vệ Cung Huyền lại cảm thấy tim mình đập loạn một nhịp. Con người khi tâm tình thay đổi thì nhìn cái gì cũng thay là kiếp trước, Vệ Cung Huyền nhất định thấyNguyễn Mộng vừa mập vừa xấu, ý đồ xấu xa, sẽ tặng cho cô một cái liếcmắt khinh thường. Đáng tiếc, đó là Vệ Cung Huyền của kiếp trước, ngườiđàn ông chưa bao giờ tìm hiểu kĩ về Nguyễn vốn khôngphải là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không thì làm sao có thể thủ thânsuốt bốn năm chờ bạn gái ở nước ngoài. Kiếp trước anh cùng cô kết hôn,cũng thật sự nghĩ sẽ đối xử tốt với cô một đời, tuy không yêu nhưng cũng tôn trọng như bạn chuyện trên đời thường không như ý khi kết hôn, Nguyễn Mộng muốn nhiều hơn thế cô biết anh không thíchnhất là dạng phụ nữ chủ động, nhưng cô khi ấy rất ngu, cái gì cũng không quan tâm, chỉ cố gắng mạnh mẽ tiên về phía trước, mặc kệ thương tổn bao nhiêu, cũng mặc kệ cả đứa nhỏ mình măng nặng đẻ đau, không lo lắngkhông chăm sóc, chỉ một lòng hướng về Vệ Cung côkhông quan tâm đứa nhỏ như giọt nước tràn ly, lại thêm người phụ nữ kiatrở về, Vệ Cung Huyền cũng từng muốn cự tuyệt, nhưng tình yêu thì làmsao có thể bỏ này lại không thể tiếp tục sai nhưtrước. Nguyễn Mộng coi anh như thú dữ, cố tình tránh thật xa, nhưngtrong lòng vẫn như cũ, rất rất thích anh. Hai ý nghĩ mâu thuẫn nhau cùng tồn tại cũng thật hấp dẫn kệ là thương hại cũngđược, mà động lòng cũngt ốt, từ cái đêm cô trọng sinh, ở trên giường lớn kia mặc kệ anh tận tình yêu lần đó, Vệ Cung Huyền đã không tự chủ bị cô mê nên anh bây giờ nhìn Nguyễn Mộng, đã cảm thấy cômượt mà mềm mại, hết sức vui mừng, ngay cả trong đôi mắt kia cũng trànđầy nhu là sau khi anh nhìn thấy trong mắt cô có chút kinh hoàng lại có vài phần nhu nhược mà nhìn anh. Nguyễn Mộng khẩntrương kéo vạt áo anh cũng không làm anh thấy đột ngột, anh chỉ thấy cônhư cô gái nhỏ, anh nào biết trước mặt anh là người phụ nữ lớn tuổi Mộng hít một hơi lấy dũng khí, dù gì cô cũng từngcó lúc không quản gì đi tìm thuốc để quên đời, cũng đã từng bị phạt vìđua xe; ban đầu cô yếu thế chẳng qua là chưa có chuẩn bị, hiện tại không thể như cũng không phải là cái bánh bao mềm, ai muốnnhào nặn ra sao cũng được. Vì vậy, Nguyễn Mộng lập tức nâng mặt, bộ dáng bình tĩnh, nhưng vừa chạm ánh mắt đen như mực lại tràn đầy ánh sáng của Vệ Cung Huyền thì lập tức ỉu xỉu“Ah…. Làm sao anh lại về?”Hỏi xong lại muốn tát chính mình, chẳng phải anh đã nói chiều nay về ăn cơm Cung Huyền cũng không nói gì, chỉ là đi lên trước sờ sờ tóc của cô“Đi sấy khô tóc trước đi, em đang tính làm gì thế?”“À?” Cô há to mồm, kinh ngạc.“Nha… Em là muốn đi phòng bếp xem nồi cháo một chút.”“Để anh, em vào thay áo trước đi.”Nói xong vỗ vỗ đầu của cô, đem cô hướng phòng ngủ đẩy một cái. Nguyễn Mộngtay chân luống cuống vừa đi vừa nhìn mình, lúc này mới phát hiện ra bởivì mới vừa tắm xong, cô lười phải mặc nội y, bộ ngực đầy đặn vươn caodán cả vào áo ngủ, nhìn kỹ thậm chí nhìn thấy đầu nhũ hoa nổi lên. Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, không cần Vệ Cung Huyền thúc giục liềnchạy về hướng phòng bóng dáng tròn vo của cô, Ôn Dư Thừa cười nhếch mày“Tuy là có mập một tí, nhưng vẫn rất hâp dẫn nha, tay một người đàn ông không thể nắm trọn nha.”Vệ Cung Huyền liếc một cái“Cô ấy là bà xã tôi.”Ngụ ý chính là, cậu chết tâm ma như thế nào cho đúng đây?Trên đời này có một loại người,nói anh ta đê tiện cũng không hoàn toàn đúng, mà nói anh ta khó chịucũng không chính xác; anh ta thích xem diễn cũng đúng, đặc biệt cònthích thêm một chân vào cho náo nhiệt, cuối cùng trở thành một nhân vậtquan trọng trong buổi nhiên, cũng có thời điểm không như ý, như lúc này đây, anh chỉ sợ thiên hạ không loạn, ở sau lưng ồnào, dựa vào miệng lưỡi linh hoạt, nói trúng vài chuyện, từ đó đạt đượcmục đích của rõ ràng, Ôn Dư Thừa chính là người nhưvậy. Anh lúc còn nhỏ rất hướng ngoại, người lớn đều nói anh rất ngoan,đáng tiếc mọi người đều nhìn nhìn lầm Dư Thừa chính làmột người hoạt bát hướng ngoại, thích quấy rối, sau khi lớn lên cư nhiên thành người được người người khen ngợi phẩm chất tốt, đây thật là làmrớt không ít mắt kính của nhiều người, Vệ Cung Huyền cùng anh ta lớnlên, dĩ nhiên là nhìn ra sự thật anh ta hư cũng khônghoàn toàn, anh ta không sợ người, cũng tuyệt đối đối xử tốt với bạn thích duy nhất chính là thích xem náo nhiệt, càng nóng càng náo càng tốt, không đủ náo nhiệt, anh ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho thêm náonhiệt, cho nên Vệ Cung Huyền cùng Nguyễn Mộng sẽ phải gặp bi như nói Nguyễn Mộng nơi nào có khả năng hấp dẫn Ôn Dư Thừa vô lại này,thì đó chính là những tin đồn về cô, gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt củaanh ta, nhưng cái gì không phải do lòng hiếu kỳ phát triển mà đến đây?Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Cung Huyền, hơn nữa tựa hồ trong giọng nói có cất giấu uy hiếp, Ôn Dư Thừa ta cảm giác mình thật vui vẻ, thật vui vẻ, không nghĩ tới cô bánh baokia thật đúng là rất có dáng nha, không có mặc áo lót cũng có thể kiênđĩnh đầy đặn đến trình độ kia, dù cho Silicon bây giờ đi đầy đường cũngkhông thể so được, cũng không biết sờ vào thế nào.MTY *sặc*Vê Cung Huyền làm sao không hiểu hắn đang nghĩ gì, nói khó nghe một chút,chỉ cần lướt qua ánh mắt anh ta, đã biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ gì. Vì vậy anh cũng rất dứt khoát lưu loát hạ lệnh trục khách“Tôi thấy cậu tốt nhất đi ra ngoài ăn tối sẽ tốt hơn đó.”“Quỷ, tôi đây có chỗ nào đắc tội với ông chủ lớn anh vậy?”Ôn Dư Thừa kêu oan, đi theo anh vào phòng bếp, như tên trộm cười một tiếng hỏi“Hắc, tôi nói này, không phải cậu muốn sống bình thản qua ngày không nghĩ về người phụ nữ đó nữa sao?”Đối với người phụ nữ kia Ôn Dư Thừa cũng không quá chào đón. Mặc dù cô tanhìn cao quý dịu dàng, nhưng đáng tiếc trong mắt anh cũng không bằng cônàng bánh bao dễ chọc ghẹo lẽ thật đúng là người phântheo nhóm, kẻ có tâm địa gian trá cũng thích chọn mềm khi dễ, khi dễ lâu ngày dần dần sẽ thấy thuận mắt, Nhất là Nguyễn Mộng thật rất đúng khẩuvị của anh hỏi anh tại sao, có lẽ là bởi vì anh ta thích ăn bánh bao thịt.“Đừng nhắc tới cô ấy.”Người phụ nữ kia chính là quả địa lôi, nếu dẫm trúng sẽ không toàn mạng. MặtVệ Cung Huyền liền biến sắc, trừng mắt liếc anh ta một Thừa đang chờ anh phản ứng như vậy, nếu như nói Vệ Cung Huyền hiểu rõ anh ta, vậy anh ta không phải càng hiểu Vệ Cung Huyền hơn sao? Nở nụcười gian xảo“Cậu đã không bỏ được người phụ nữ kia, vậy đem viên bánh bao này cho tôi chơi, như thế nào?”Chơi? Vệ Cung Huyền chán ghét nhất chính là vẻ mặt cà lơ phất phơ bất cần đời này của Ôn Dư Thừa, mà anh ta lại phô bày rất tốt kia. Anh cũng chẳngmuốn can dự đến làm hiện nay tên Dư Thừa lại có chủ ý với Nguyễn Mộng, việc này thì Vệ Cung Huyền không thể không nói là bản thân từng nghĩ sẽ sống trọn đời cùng Nguyễn Mộng, cho dùkhông như thế thì cũng không người đàn ông nào nguyện ý đem bà xã mìnhcho người khác “chơi”.Hơn nữa lại còn xem cô như khối bánh baomà đùa bỡn. Chơi như thế nào đây? Để trên đất mà đá đi sao? Xem như túiđồ ăn ăn xong rồi bỏ sao? Cuối cùng là vứt bỏ vào thùng rác hay là némcho chó ăn?Vì vậy lập tức Vệ Cung Huyền liền cau mày lại“Cậu đang nói hươu nói vượn đi đâu vậy, cô ấy giống mấy người đàn bà của cậu sao?”Ôn Dư Thừa hú lên quái dị“Có cái gì không giống chứ. Khối bánh bao kia thủ đoạn còn cao hơn nhữngngười phụ nữ khác. Nếu không thế thì làm sao cho Liễu Hạ Huệ Vệ tổngcùng cô ấy kết hôn, lại còn cố tỏ ra vẻ đáng thương như bánh bao chay,người phụ nữ như vậy không dễ chơi sao?”Anh ta là thích nhấtchơi đùa với phụ nữ. Nói về việc chơi đùa, anh ta tự nhận đứng thứ haithì không ai dám tranh hạng nhất mày Vệ Cung Huyền nhíu lại sâu hơn“Tránh ra.” Quơ múa cái muỗng ngăn trở người kia bước Dư Thừa suy nghĩ một chút“Mặc dù tôi biết cậu vẫn luôn muốn kết hôn cùng bà xã sống yên ả qua ngày,nhưng người kia sớm muộn gì cũng trở về, cậu chớ nên để khối bánh baolún sâu hơn, cô ấy thích cậu muốn phát điên. Đến lúc đó hai hổ đánhnhau… Hắc, cậu nói xem, hai người phụ nữ ai lợi hại hơn?”VệCung Huyền lấy một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Ôn DưThừa một cái, không hiểu trên thế giới tại sao có thể có người không anphận hơn nữa, thích bỏ đá xuống giếng như thế“Tóm lại cậu đừng suy nghĩ nhiều, cách Nguyễn Mộng xa một chút.”“Vậy cũng không được, tôi thấy cô ấy rất hợp mắt, không cách xa được.”“Vậy bây giờ cậu có thể lăn ra ngoài.”Vệ Cung Huyền để xuống cái muỗng, kéo ống tay áo. Ôn Dư Thừa lui về phía sau nhảy một bước dài.“Đừng, tôi là người văn minh, không đánh nhau, không cho cũng không sao, tôikhông muốn không được sao? Cậu cho là một cái bánh bao thịt sẽ có ngườikhác thích sao?”Vệ Cung Huyền liếc anh một cái, lần nữa nhặt lên cái muỗng khuấy trong nồi cháo “Thế là tốt nhất.”Hai người đang bàn luận thì Nguyễn Mộng đã thay quần áo ở nhà đi ra. Cô đem tóc quấn lên, lộ ra gương mặt trắng nõn sáng sủa, cả người như kẹođường, ngọt chịu không nhiên, đây là trong mắt Vệ CungHuyền. Còn đối với con mắt tục nhân của Ôn Dư Thừa thì cũng chỉ thấy một cái bánh bao đang đi mà thôi…
Ra ngoài, đi ra ngoài ăn cơm? Cô có thể cự tuyệt không?Đáp án đương nhiên là NO. Vệ Cung Huyền quyết định chuyện gì làm gì có chỗ cho một Nguyễn Mộng nho nhỏ như cô có thể phản đối chứ?Vạn bất đắc dĩ, cô chỉ có thể uất ức đi đổi y phục, chuẩn bị cùng đại thần đi ra vừa mới thay đồ xong, nhưng mà dùng đầu gối cũng biết Vệ Cung Huyền sẽ không mang cô đi quán ăn bình thường, cho nên tốt nhất vẫn là thay một bộ Mộng thở dài, đi vào phòng thay quần áo. Vệ Cung Huyền cũng bắt đầu ϲởí áօ choàng tắm. Anh ngồi ở trên giường, lười biếng cởi đai lung, tốc độ chậm chạp, cho đến khi Nguyễn Mộng ra ngoài anh còn chưa chuẩn bị mắt đen lúc nhìn thấy Nguyễn Mộng bất giác sáng mặc một cái áo khoác mỏng màu vàng nhạt – loại áo thoải mái dễ chịu, vạt áo vừa tới đầu gối – kế đó là quần màu đen cùng giày cao gót… kỳ lạ là trông rất phù hợp với thân thể có vẻ mập mạp của người thoạt nhìn không nói ra được thoải mái. Tóc lại còn thả xuống ngang vai, không thể che cả khuôn Cung Huyền đứng lên, áo choàng tắm vẫn khoác, nhưng lại lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ tinh tráng cùng ҨЦầЛ ŁóŤ phía dưới. Nguyễn Mộng không có chuẩn bị tinh thần liền bị anh kéo đi qua. Cô bị hôn đến trời đất quay cuồng. Lúc cô thở hổn hển tránh thoát thì đôi môi đã sung đỏ không như lúc đầu Cung Huyền hôn nhẹ lên mặt cô, nói“Giúp anh chọn y phục.”Cô bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chọn một bộ tây trang màu xám cho Cung Huyền có vóc người hoàn mỹ trời sinh, y phục nào mặc ở trên người của anh đều rất Mộng nhìn anh thong thả, ung dung mặc vào áo sơ mi trắng. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh liền rất tự giác đi qua giúp anh cài lại nút áo và thắt caravat. Xong xuôi liền nhận được một nụ hôn hài lòng của Vệ Cung khi sống lại, thật ra Nguyễn Mộng rất e dè, giống như cô một chút cũng không muốn người khác biết cô cùng Vệ Cung Huyền là vợ sợ giống như kiếp trước lúc ly hôn bị người ta mắng chửi sau lưng, cô thật vất vả mới có thể sống lại lần nữa, thật sự không nên lại dẫm vào vết xe đổ kia kể kết quả cuối cùng như thế nào, ít nhất cô cũng muốn giữ vững tôn nghiêm của mình, cho dù cuối cùng thất bại thảm hại, cũng không đến nổi mất hết tôn nên sau khi vừa ra đến cửa, cô cố ý muốn cùng Vệ Cung Huyền giữ một khoảng cách, hành động này lại chọc giận Vệ đại thần. Anh khiến người khác chán ghét không dám đến gần như vậy sao? Trong lòng một trận buồn bực, bàn tay duỗi một cái liền đem Nguyễn Mộng ôm vào trong lòng, bất kể cô giãy giụa thế nào cũng không chịu thả lòng Nguyễn Mộng cuống quýt, cô như vậy đi ra ngoài, rất dễ bị người ta nhận ra nha!May mắn chính là trời sanh tính tình Vệ Cung Huyền khiêm tốn, truyền thông chỉ biết tổng tài tập đoàn Vệ thị gọi là Vệ Cung Huyền, còn đối với diện mạo của anh liền không có mấy người nhận ra, cho nên khả năng bị đăng báo cũng không lớn vì xung quanh chung cư có rất nhiều quán ăn, cho nên Vệ Cung Huyền rất hiếm khi quyết định một lần lãng mạn, cùng Nguyễn Mộng tay trong tay đi ra đi qua khu vực bảo Vệ của chung cư Nguyễn Mộng cảm giác mặt mình sắp cháy đến nơi rồi, dọc theo trên đường vẫn có người nhìn, thật là hoàn toàn hối hận mà. Cô vẫn luôn tận lực cúi đầu, không muốn cho người ta nhìn thấy mặt của mình, nhưng Vệ Cung Huyền rất rõ ràng không muốn cho cô thành vì từ nãy đến giờ anh luôn không ngừng xoa Ϧóþ tay cô cùng mặt cô, nếu không thì là ôm vai và eo Mộng khóc ròng, đại thần anh không cần tiếp tục như vậy…. Không nhận ra cô đang chịu áp lực rất lớn sao?Ngay lúc hai người đi ra chung cư không xa, đối diện đột nhiên có một người chạy xông tới như cuồng phong, Nguyễn Mộng cho là người đi đường nên không chú ý, ai ngờ bất chợt tay của mình bị cầm lên dùng sức lắc lư lay động, cô sửng Cung Huyền phản ứng nhanh hơn cô, một động tác liền đem tay người kia hất xuống, che chở cô vào trong иgự¢, mặt cũng lạnh xuống. Không biết có phải Nguyễn Mộng bị ảo giác hay không, cô dường như cảm thấy ánh mắt phía sau toát ra tia lạnh lùng.“Là cô, là cô, cô gái phương Đông của tôi, ngày đó thực sự cám ơn cô!” Người đàn ông vừa mở miệng chính là tiếng Pháp, Nguyễn Mộng cẩn thận quan sát khuôn mặt người này, mới nhận ra anh ta chính là người đàn ông ngày đó trong siêu thị không có tiền trả, lập tức khẽ mỉm cười“Không cần khách sáo.”Mặt Vệ Cung Huyền càng lạnh hơn, cái gì gọi là cô gái Phương Đông của tôi? Anh vừa mới chuẩn bị cùng bà xã mình bồi dưỡng tình cảm thì ở đâu nhô ra một tình địch không có mắt này vậy?Mày kiếm vặn một cái, không nói hai lời, ôm chặt Nguyễn Mộng quay trở về . Nguyễn Mộng bị anh làm cho sợ hết hồn.“Sao, làm sao vậy?”“Anh đột nhiên muốn ăn món ăn em làm, chúng ta quay về nhà thôi.”Nghe lời của anh, Nguyễn Mộng mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô vốn cùng không muốn cùng anh đi ra ngoài, hơn nữa mình vẫn là bộ dáng như vậy, có thể quay trở về nhà chính là tốt tức liền mắt cười mị mị đi theo sát, hoàn toàn bỏ quên người đàn ông ngoại quốc mới vừa rồi mặt mày vui vẻ nắm tay quá cô không muốn chú ý, cũng không đại biểu người khác không muốn trêu chọc đàn ông kia vô cùng thân thiết, Nguyễn Mộng nhớ lại lúc ở siêu thị gặp người này thì cũng không phải là vẻ mặt như vậy, cô theo bản năng né tránh vào trong lòng Vệ Cung Huyền. Vệ Cung Huyền cho là cô sợ hãi, ôm cô chặt thêm một chút, đôi môi mỏng khẽ nâng lên thành một đường cong, ngay lúc người kia vừa bước tới vươn tay ra, anh trước một bước đạp lên chân người đàn ông, người đàn ông ôm chân tại chỗ kêu to, anh liền thuận thế mang theo Nguyễn Mộng từ bên cạnh đi qua, rất bình tĩnh tự nhiên, giống như không có xảy ra chuyện Mộng xấu hổ, vẫn là nhịn không được lấy ánh mắt đồng tình nhìn người đàn ông kia một cái, nhưng người kia cũng thật là nghịch ngơm, thấy cô nhìn anh, cư nhiên trong nháy mắt thu hồi đau đớn trên mặt, làm mặt quỷ với Mộng nhịn không được xì một tiếng bật cười, Vệ Cung Huyền vừa nghe cô cười, cũng quay đầu lại, người đàn ông kia chưa kịp thu hồi mặt quỷ, liền vừa vặn nhìn thấy. Vệ Cung Huyền gương mặt đen lại, hiên tại ban ngày ban mặt, nâng cằm Nguyễn Mộng lên yên lặng.~~~~~Qua thật lâu, Nguyễn Mộng mới đẩy Vệ Cung Huyền ra được, đó cũng là anh nguyện ý cho cô đẩy ra, nếu không không chừng bây giờ vẫn còn bị hôn cho đầu óc choáng váng thở hổn hển, đỏ mặt không nói nên lời, khóe mắt liếc nhìn tất cả mọi người đang dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn bọn họ, nhất thời cảm thấy rất mất thể diện, nhưng được Vệ Cung Huyền ôm trong иgự¢ cảm thấy thật ấm áp, giống như là pháo đài kiên cố, có thể vì cô chống đỡ tất cả phong ba trên tới bây giờ da mặt của Nguyễn Mộng vẫn rất mỏng, hơn nữa đến bây giờ cô mới biết da mặt Vệ Cung Huyền dày như vậy, lập tức cắn răng một cái, đẩy anh ra muốn Vệ đại thần đâu phải là người dễ ứng phó như vậy? Đừng nói chạy, ngay cả иgự¢ của anh cô cũng không thể thoát đàn ông ngoại quốc kia cũng ngây ngẩn cả người, Vệ Cung Huyền hài lòng liếc bốn phía một cái, thong thả ung dung không nhanh không chậm mà ôm Nguyễn Mộng quay về nhà, nhãn thần sau mắt kính thoáng qua một tia khoái trá hài khi về nhà Nguyễn Mộng vẫn còn có chút hoảng hốt, cô đổi dép rồi đi về hướng phòng khách, cổ tay bất thình lình bị Vệ Cung Huyền sau lưng bắt lấy, sau đó cả người cũng bị đặt ở trên cửa, sống lưng chống đỡ trên cánh cửa cứng rắn, có chút khó chịu. Cô giãy dụa, Vệ Cung Huyền lại chen vào giữa hai chân cô, hơi thở tràn đầy tính mê hoặc phun tại bên môi cô“Nhuyễn, người đàn ông vừa rồi là ai, có phải em nên giải thích hay không nhỉ?”“Ừm…”Nguyễn Mộng ưm một tiếng, bởi vì môi anh đã rơi xuống иgự¢ cô, ϲởí áօ khoác, in dâú hôn trên người cô. Thân thể cô hiện tại rất nhạy cảm, bị anh vừa chạm tới ý nghĩ liền bay mất.“Em, em không biết anh ta…”“Không biết? vậy anh ta tự dưng xông lên cầm tay của em còn nói em là anh cô gái Phương Đông của anh ta à?”Vệ Cung Huyền gặm иgự¢ cô một ngụm, hàm răng ʍúŧ lấy đầu ภђũ ђ๏ค mềm mại, áo иgự¢ của Nguyễn Mộng đã bị anh cởi ra, da thịt nhẵn nhụi thơm mát như sữa tươi đều lộ ra ngoài.“Nói thật nhanh lên.”Nguyễn Mộng bị anh hôn đến thần hồn điên đảo. Thậm chí ngay cả bản thân nghĩ gì cũng quên rồi, làm gì còn có thể nghe anh hỏi cái gì?Qua thật lâu, cho đến khi иgự¢ bị gặm cắn thật sự tê dại không chịu nổi mới hừ hừ cầu xin tha thứ“Ừ…Đừng, đừng cắn…Em nói, em nói…”“Nói đi.”Vệ Cung Huyền thong thả, ung dung xoa thịt non nớt ở eo cô. Bộ dáng rất nhàn nhã, giống như một chút cũng không vội, nhưng trong mắt rõ ràng loé sáng.“Ừ…”Anh vừa hôn vừa sờ, bảo cô làm sao mà nghĩ đây?“Anh đừng ᴆụng em trước…”“Không ᴆụng em?”Vệ Cung Huyền hếch lên mày.“Nghĩ muốn trả lời cho có lệ với anh sao?”Đại thần, anh nghĩ nhiều Mộng cắn răng, chịu đựng từng trận tê dại, mềm giọng nói nói“Em không biết anh ta…Thật sự không biết!”Eo bị bấm một cái, cô rất sợ nhột được không?“Chờ, chờ một chút…Anh cho em thời gian nói chuyện với chứ!”Thật là một phạm nhân nóng mắt Vệ Cung Huyền thoáng qua một chút ý cười, đôi tay đi đến ngang eo của Nguyễn Mộng. Đôi môi mỏng từ иgự¢ cô một đường hôn ngược lại môi, cúi đầu nói“Nói.”“Ngày đó em đến siêu thị mua đồ, người đàn ông ngoại quốc đó không có nhân dân tệ, cho nên em liền giúp một tay trả tiền giùm…”Thấy vẻ mặt đại thần mơ hồ có chút không tin, Nguyễn Mộng thần kỳ đột nhiên biết anh đang nghĩ cái gì, vội vàng tiếp tục giải thích“Bởi vì anh ta ở quầy thu tiền cùng thu ngân tranh cãi thật lâu, lúc đó em mua tương đối nhiều, cho nên mới giúp anh ta trả tiền… Em không biết anh ta, thật sự không biết!”Giống như là sợ Vệ Cung Huyền không tin, cô còn dùng lực gật đầu một dáng đôi môi mỏng đẹp đẽ khẽ nâng lên một đường Cung Huyền coi như hài lòng với câu trả lời này, đem cô từ trên ván cửa nâng dậy, nắm cả eo của cô đi về hướng phòng khách, không quên in dấu ở môi cô một cái“Lần này liền tạm thời tin tưởng em, lần sau cần phải chú ý.”Nguyễn Mộng cắn răng, đây không phải là chuyện của hai người sao?!“Vậy anh ở trong công ty cũng chú ý đừng cùng nữ nhân viên nói chuyện.”Vệ Cung Huyền chính là đang chờ câu này của cô.“Vậy hay là em theo anh cùng đi làm đi. Một mặt có thể giám thị anh, một mặt cũng có thể bồi dưỡng một chút tình cảm.”Dù sao cũng là người anh muốn sống chung cả đời. Anh bận rộn công việc, mỗi ngày trừ lúc ngủ ra, thời gian ở chung một chỗ không tới hai giờ. Cho dù có tình cảm cũng không thể nào phát triển này vốn chỉ là thuận miệng nói, nhưng sau khi bật thốt lên, Vệ Cung Huyền lại cảm thấy đem Nguyễn Mộng mang theo bên người là ý kiến không tồi. Thỉnh thoảng công việc mệt mỏi còn có bà xã để khéo phòng làm việc còn có một gian bếp nhỏ, anh cũng không cần lại đi ăn đồ ăn ở ngoài, tự xưng là nhà hàng năm sao nhưng lại khó ăn muốn Mộng sợ hết hồn, vội vàng cự tuyệt“Không, không cần…”Thấy tròng mắt đen của Vệ đại thần chuyển một cái, sợ anh còn muốn đưa ra ý kiến cổ quái gì, vội la lên“Thật ra thì em đang tìm việc làm, đã chuẩn bị phỏng vấn rồi, em sợ không có biện pháp đi cùng với anh.”“Công việc? Phỏng vấn?”Vệ Cung Huyền nhíu mày.“Vậy thì thật là tốt, anh đang thiếu một trợ lý.”Nguyễn Mộng hận bản thân tự đào hố, rất oán niệm“Nhưng mà chuyên môn không đúng.”Năm đó môn cô chọn là văn học tiếng Pháp, đi Vệ thị có thể làm gì, cô cái gì cũng không biết, ngay cả báo cáo cũng không biết làm, đối với Computer càng thêm một chữ cũng không biết, trình độ chỉ dừng lại ở việc lên Internet tra Google muốn cô đến công ty giúp một tay còn không bằng trực tiếp đem công ty đóng cửa cho rồi.“Em biết tiếng Pháp, có thể làm phiên dịch cho anh.”Vệ Cung Huyền một tay sờ sờ cằm, tay kia sờ sờ đầu Nguyễn Mộng.“Anh nhớ em tiếng Anh cùng tiếng Đức cũng không tệ, em dường như còn có thể nói tiếng Quảng Đông nữa.”Mặc dù trí nhớ rất xa xôi, nhưng anh nhớ chưa bao giờ sai cả. Lúc trước ở đại học cô đã từng giúp một đồng học người Quảng Đông, cô vậy mà nói tiếng Quảng Đông lưu loát vô cùng.“… Anh cũng biết!”Nguyễn Mộng tiếp tục oán niệm. Cô đời này có chút ít thiên phú ngôn ngữ, dù sao thì b nhau cũng hơn 10 năm rồi, anh không biết rằng thật ra cô còn biết cả tiếng Nhật cùng tiếng Cung Huyền rất tự nhiên nói“Ông chủ thì đương nhiên là muốn có 1 người phiên dịch khí phách thiên tài rồi.”Nguyễn Mộng bày tỏ áp lực rất lớn, cô giật giật khóe miệng, cẩn thận kéo dài cự ly với Vệ Cung Huyền. Ngược lại Vệ Cung Huyền khôn khéo vô cùng, bất kể cô duỗi tay động chân ntn, đều bị đại thần nắm trong lòng bàn tay, không thể động đậy.“Cái này, em không cần… à…. Em đi không phải hạ thấp hình tượng của công ty anh sao? Hơn nữa em cũng không thích hợp xuất đầu lộ diện… Ngộ nhỡ người khác biết em là bà xã của anh thì sao?”Lặng lẽ đem tay di chuyển tới nơi thân thể 2 người kề Mộng thông minh không tiếp tục kéo dài khoảng cách, chỉ là không dấu vết đem áo иgự¢ của mình kéo lại, sửa sang lại váy, vừa đinh thở nhẹ 1 hơi, chợt nghe 1 tiếng ba’ rất nhỏ ở phía sau, Nguyễn Mộng sửng sốt 1 chút. Áo иgự¢ đột nhiên bị tuột xuống, thì ra là cuối cùng phía sau đã bị mở răng, người đàn ông này thật sự là – Nguyễn Mộng theo bản năng che иgự¢, cảm giác mình trải qua những ngày trọng sinh này so với kiếp trước còn mệt mỏi Cung Huyền cười híp mắt, thuận thế đưa tay đến trên иgự¢ cô, mặc dù đai an toàn vẫn còn ở trên người, chỉ là có hay không thì có gì khác trước Nguyễn Mộng không biết, hiện tại xem như hiểu rõ Vệ Cung Huyền đến cùng có bao nhiêu lợi hại. Anh bây giờ còn chưa có dụng tâm đi đối phó cô, mà cô đã vô phương chống đỡ đến những đối thủ trên thương trường kia bị anh tính kế thê thảm, có phải còn bi thống gấp mấy trăm lần hay không?Vừa nghĩ như thế, trong tâm Nguyễn Mộng liền bình ổn lại, chịu tội cũng không có 1 mình cô đâu Vệ Cung Huyền bộ dáng như bản thân cô đã nói sai, em sai chỗ nào? Chỗ nào, chỗ nào chứ?Vệ Cung Huyền nhìn mặt Nguyễn Mộng mờ mịt rồi lại liều ૮ɦếƭ lôi kéo váy mình, hận không thể ở trên mặt cô gặm 1 nhìn bộ dáng cô vợ nhỏ của cô lại thấy thương tiếc. Trước kia mình đối với cô không tốt, lạnh nhạt có phần hơi quá mức. Hiện tại dọa cô sợ đến như vậy, mình mới là nguyên nhân lớn vậy trong lòng mọi ý tưởng giày vò cô rốt cuộc cũng không có xuất ra, chỉ đem Nguyễn Mộng ôm ngồi trên đùi anh, để mặt cô kề sát mặt anh, sau đó nói“Nhuyễn, em quên ước định của chúng ta rồi sao?”Nguyễn Mộng sửng sốt một chút, ngay sau đó nhớ tới bọn họ đã từng ước định sống thật tốt sau này, liền vội vàng gật đầu.“Vậy em đang sợ cái gì? Anh sẽ không nói mà không giữ lời, em tại sao sợ anh như vậy?”Anh vẫn đối với chuyện như vậy vô cùng khó hiểu, theo lý thuyết cô không nên phản ứng như thế mới giờ suy nghĩ một chút, cô cũng là đột nhiên biến thành như vậy, cùng trước kia quả thật giống như hai lẽ là có chuyện gì đó đã xảy ra vào lúc nào đó mà anh không biết?Nghĩ tới đây, anh liền siết chặt tay ôm Nguyễn Mộng, cẩn thận chăm chú nhìn cô, mãi đến khi Nguyễn Mộng rợn cả tóc gáy, mới hỏi“Nhuyễn, thành thật nói cho anh biết. Em đang dấu diếm anh cái gì sao?”Vừa nói tay vừa tự nhiên vuốt ve gương mặt trẻ con non nớt của Nguyễn Mộng, cuối cùng ở trên cánh môi mọng nước lưu luyến không rời.“Ha ha…”Nguyễn Mộng cười gượng.“Em không có sợ anh mà.”Đánh ૮ɦếƭ cô cô cũng không dám nói mình là trọng sinh, tác giả lại không trao cho cô dũng khí này….Hơn nữa nếu nói ra, ngộ nhỡ có người bắt cô làm thí nghiệm như con chuột trắng thì như thế nào?Một người đã ૮ɦếƭ, đột nhiên hoàn hồn, hơn nữa còn là những mười năm trước nha! Đùa gì thế a….Nhưng trước mặt cái vị đại thần này rất rõ ràng không phải dễ dàng lừa gạt cho qua chuyên a….Cô ho khan mấy tiếng, tròng mắt chuyển qua chuyển lại, đáng tiếc dùng lượng não so với Vệ đại thần căn bản là không bì kịp, rốt cuộc cũng không thể nghĩ được một lý do thích cùng, chỉ có thể nhắm mắt nói bậy.“Cái kia…. Em không có lừa gạt anh chuyện gì, chính là lúc trước có đọc qua một cuốn tiểu thuyết, trong đó có nói qua làm người không nên quá cố chấp, không nên cưỡng cầu tình cảm không thuộc về mình…”“Tiểu thuyết?”Đối với những thứ này, Vệ Cung Huyền không ưa thích, nên chưa từng xem qua.“Vậy liền đem chuyện hoang đường trong đó quên hết đi, cuộc sống cùng tiểu thuyết là không giống nhau.”Nguyễn Mộng cảm giác mình đã qua ải trót lọt, liền vội vàng gật đầu, gật đầu, lại gật đầu. Vệ Cung Huyền lúc này mới hài lòng, ở môi cô khẽ hôn một cái, sau đó dắt cô đứng dậy, Nguyễn Mộng muốn sửa sang lại y phục, nhưng làm thế nào cũng không cài lại được áo иgự¢, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
truyen su huyen dieu cua dinh menh